Thông tin tài liệu:
Đỗ Cửu hỏi : - Đây là chính miệng Độc Thủ Dược Vương tuyên lời khiêu chiến với bọn tiểu đệ , không liên can gì tới việc đại ca cho máu. Tiêu Lĩnh Vu ngắt lời : - Huynh đệ đừng nói nữa. Hãy lui ra ngoài động . Trung Châu Nhị Cổ đưa mắt nhìn nhau , buông tiếng thở dài rồi lui ra ngoài. Độc Thủ Dược Vương thấy hai người đi rồi, chạy ra cửa động đứng một lúc rồi trở vào . Tiêu Lĩnh Vu bị điểm huyệt, khó nỗi chuyển động thân hình, không...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Xác chết loạn giang hồ - Hồi 118 Chương 118 Nghe Ái Nữ Thôi Không Lấy MáuĐỗ Cửu hỏi :- Đây là chính miệng Độc Thủ Dược Vương tuyên lời khiêu chiến với bọn tiểu đệ ,không liên can gì tới việc đại ca cho máu.Tiêu Lĩnh Vu ngắt lời :- Huynh đệ đừng nói nữa. Hãy lui ra ngoài động .Trung Châu Nhị Cổ đưa mắt nhìn nhau , buông tiếng thở dài rồi lui ra ngoài.Độc Thủ Dược Vương thấy hai người đi rồi, chạy ra cửa động đứng một lúc rồi trởvào .Tiêu Lĩnh Vu bị điểm huyệt, khó nỗi chuyển động thân hình, không trông rõ Độc ThủDược Vương giở trò gì, nhưng lại nghĩ đến chuyện dùng độc của lão, chàng sợ lão hạiđến Trung Châu Nhị Cổ, không nhịn được hỏi :- Dược Vương ! Phải chăng Dược Vương hạ độc vào người hai vị huynh đệ tại hạ ?Độc Thủ Dược Vương đáp :- Công tử coi trọng lời hứa xứng đáng là một bậc quân tử trượng phu , nhưng hai vịhuynh đệ của công tử thì không được đâu.Tiêu Lĩnh Vu hỏi :- Vì thế mà Dược Vương hạ độc vào người họ hay sao ?Độc Thủ Dược Vương đáp :- Không có đâu . Nhưng lão phu đã bố trí chất kịch độc ở cửa động . Nếu họ lại xôngvào thì dĩ nhiên trúng độc, khi đó thì đừng trách lão phu.Tiêu Lĩnh Vu thở dài đáp :- Dược Vương muốn cừ mạng cho lệnh ái thì không nên chần chờ nữa. Sao khôngthay đổi huyết xấu cho mau lẹ rồi tìm nơi yên tĩnh để dưỡng thương cho được maulành.Độc Thủ Dược Vương đáp :- Lão phu mà lấy huyết mau quá e rằng khó bảo toàn tính mạng cho công tử .Tiêu Lĩnh Vu nói :- Dù Dược Vương rút máu từ từ, tại hạ cũng chưa chắc sống được. Tại hạ đã hứa lờithì không quan tâm gì tới chuyện sinh tử nữa.Độc Thủ Dược Vương thở dài nói :- Lão phu đã bôn tẩu giang hồ mấy chục năm, đã gặp rất nhiều nhân vật hùng tài đạilược , nhưng chưa thấy ai nghĩa hiệp can trường như công tử.Tiêu Lĩnh Vu nói :- Dược Vương bất tất phải tán dương tại hạ làm chi, chỉ vì tại hạ ở vào tình thế bắtbuộc mà phải làm thế.Độc Thủ Dược Vương cầm ống dây cùng cây kim rỗng lên nói :- Lão phu mười mấy năm chạy hết rừng sâu núi thẳm mà không tìm đâu được dượcvật kỳ trân, chỉ còn cách đổi máu xấu cho tiểu nữ. Hành động này cũng là bất đắc dĩ.Tiêu Lĩnh Vu nhắm mắt lại giục :- Dược Vương lấy máu mau đi.Độc Thủ Dược Vương nói :- Để lão phu điểm huyệt công tử.Tiêu Lĩnh Vu nói :- Nếu Dược Vương không tin ở sức chịu đựng của tại hạ thì điểm huyệt cũng được.Độc Thủ Dược Vương nói :- Mũi cương châm đâm vào mạch máu , tuy không đau đớn lắm nhưng máu chảynhanh, trong lâm lý không khỏi phát sinh ý nghĩ khủng khiếp về sự tử vong. Theo ý lãophu thì nên điểm huyệt là hơn.Tiêu Lĩnh Vu đáp :- Hiện giờ tại hạ như con cá trên bàn mổ, tuỳ ý Dược Vương muốn làm sao thì làm,bất tất phải thương lượng nữa.Độc Thủ Dược Vương lay động tay mặt vừa điểm vào hai chỗ huyệt đạo Tiêu LĩnhVu vừa nói :- Nếu điểm vào Vọng huyệt thì tuy công tử không biết đau đớn nhưng khó tránh khỏiảnh hưởng đến tốc độ phóng huyết. Vậy xin công tử ráng nhẫn nạimột chút.Tiếp theo chàng cảm thấy một bàn tay ấn lên ngực, thúc đẩy ám kình vào nội phủ.Chàng nghĩ thầm :- Chuyến này chắc ta phải chết.Trong lòng đang xoay chuyển ý nghĩ, đột nhiên chàng cảm thấy tay trái được nới lỏng,ống da cắm vào huyết quản dường như đã có người rút ra, cả bàn tay đặt trên ngựccũng thu về.Chàng lại nghe Độc Thủ Dược Vương thở dài hỏi :- Hài tử ! Ngươi làm gì vậy ?Thanh âm trong trẻo nhưng yếu ớt của thiếu nữ vang lên hỏi lại :- Gia gia ! Gia gia nhất định ép buộc hài nhi .Độc Thủ Dược Vương không biết nói sao, ngẩn người ra.Thanh âm nhỏ nhẹ nói :- Gia gia ! Gia gia để hài nhi nói chuyện với y được chăng ?Rồi cất tiếng hỏi Tiêu Lĩnh Vu :- Tiêu Lĩnh Vu ! Gia phụ bảo là Tướng công ưng thuận lấy tiện thiếp làm vợ thì hẳnbiết tên họ tiện thiếp rồi ?Tiêu Lĩnh Vu ngẩn người ra một chút rồi đáp :- Cô nương tên gọi Uyển Nhi.Thiếu nữ nói :- Gia phụ lừa gạt tiện thiếp là muốn tiện thiếp tiếp thụ máu huyết tướng công đểchữa khỏi bệnh. Còn tướng công sao cũng lừa gạt tiện thiếp ? Uyển Nhi là cái tên giaphụ đặt ra để mà gọi. Chính tiện thiếp tên gọi Nam Cung Ngọc.Tiêu Lĩnh Vu đáp :- Phải rồi . Nam Cung Ngọc ! Lệnh tôn đã có nói cho tại hạ nghe rồi nhưng trong lúcthảng thốt tại hạ chưa nhớ ra.Nam Cung Ngọc nói :- Gia gia ơi ! Xin gia gia giải khai huyệt đạo toàn thân cho y để y ngồi dậy nói chuyệnvới hài nhi.Độc Thủ Dược Vương đáp :- Y đã ngỏ lời với hài nhi rồi, bất tất phải nói nhiều nữa. Hài nhi cần tiếp thụ máuhuyết của y cho khỏi bệnh .Nam Cung Ngọc hỏi :- Gia gia còn nhớ một chuyện đã qua không ?Độc Thủ Dược Vương cười nói :- Chuyện gì vậy ?Nam Cung Ngọc đáp :- Hài nhi không nhớ được ngày đó hài nhi mấy tuổi, nhưng không quên gia gia thườngbảo Uyển Nhi ơi. Uyển Nhi thông tuệ tuyệt luân, trong lòng gia gia nghỉ gì đều khôngdối ngươi được .Độc Thủ Dược Vương nói :- Phải rồi ! Con gái Độc Thủ Dược Vương dĩ nhiên người khác không thể bì kịp.Nam Cung Ngọc hỏi :- Gia gia đã biết không thể gạt được hài nhi mà sao lúc nào gia gia l ...