Thông tin tài liệu:
Độc Thủ Dược Vương hắng dặng một tiếng chưa kịp nói thì Đỗ Cữu đã cất giọng lạnh như băng nói : - Long dầu đại ca bọn tại hạ đã ưng thuận rồi thì kẻ làm em dĩ nhiên phải tuỳ hành. Tiêu Lĩnh Vu nói : - Hai vị huynh đệ bất tất phải miễn cưỡng . Thương Bát cười hà hà nói : - Đi theo đại ca có chi là đáng kể. Dù đến bên trời góc bể hay nhảy vào dầu sôi lửa bỏng cũng rất vui lòng . ...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Xác chết loạn giang hồ - Hồi 119 Chương 119 Đến Tam Giáp Lại Gặp Lão Râu DêĐộc Thủ Dược Vương hắng dặng một tiếng chưa kịp nói thì Đỗ Cữu đã cất giọnglạnh như băng nói :- Long dầu đại ca bọn tại hạ đã ưng thuận rồi thì kẻ làm em dĩ nhiên phải tuỳ hành.Tiêu Lĩnh Vu nói :- Hai vị huynh đệ bất tất phải miễn cưỡng .Thương Bát cười hà hà nói :- Đi theo đại ca có chi là đáng kể. Dù đến bên trời góc bể hay nhảy vào dầu sôi lửabỏng cũng rất vui lòng .Tiêu Lĩnh Vu thở dài nói :- Hai vị huynh đệ không nên đi là hơn , nhưng đã nhất định rồi thì tiểu huynh cũngkhông ngăn cản.Độc Thủ Dược Vương nói :- Lão phu nghe người ta đồn Trung Châu Nhị Cổ có hai con mãnh khuyễn kỳ tuyệt,không hiểu có đem theo không ?Thương Bát đáp :- Bọn tại hạ đem đi một con là đủ.Độc Thủ Dược Vương hỏi :- Bao giờ thì lên đường ?Thương Bát nhìn Tiêu Lĩnh Vu hỏi :- Theo ý của đại ca thì sao ?Tiêu Lĩnh Vu đáp :- Kể ra ta nên trở về bái biệt song thân, nhưng đi chuyến này chưa hiểu sống chết thếnào, không nên quấy nhiễu hai vị nữa.Độc Thủ Dược Vương hỏi :- Các vị đã không còn việc gì thì chúng ta lập tức khởi hành được chăng ?Đỗ Cửu đáp :- Trước tình hình này Dược Vương nên nghe chỉ thị của Tiêu đại ca .Tiêu Lĩnh Vu hỏi :- Con hổ ngao của hai vị hiện giờ ở đâu ?Thương Bát đáp :- Đại ca chờ một chút, tiểu đệ đi gọi nó đến rồi hãy động thân .Đoạn hắn trở gót ra cửa động đi ngay .Tiêu Lĩnh Vu quay lại nhìn Độc Thủ Dược Vương nói :- Nơi có thứ nấm đá ngàn năm sinh trưởng ở lưng chừng vách núi đá thẳng đứng. Trênđỉnh núi có thác nước chảy xuống che lấp không nhìn thấy những nấm đá, bốn mặt núicao chót vót, phía dưới là vực sâu muôn trượng. Vách núi mọc đầy rêu xanh . Chưa nóitới việc khó tìm đến nơi, dù có tìm được đi chăng nữa cũng không có cách nào trèo lênđể lấy nấm .Độc Thủ Dược Vương hỏi :- Nơi đó hiểm trở như vậy, Tiêu huynh làm sao tới nơi rồi lại tìm được đường ra ?Tiêu Lĩnh Vu trầm ngâm nhìn Đỗ Cửu nói :- Tại hạ vô tình tới đó.Rồi chàng thuật lại chuyện Trung Châu Nhị Cổ bức bách chàng phải giao chiếc chìakhoá cấm cung, chàng nhảy xuống sông . Sau được người cứu đưa đến một toà sơnđộng ở trên vách núi dựng đứng. Trong hang động có một lão già khô đét lưu chàng ởlại , vì xảy ra chuyện xích mích với gã thiếu niên áo xanh mà chạy vào hậu động téxuống sườn núi, phải ăn nấm đá cho khỏi chết đói.Độc Thủ Dược Vương hỏi :- Chỗ đó hiểm trở như vậy , sao Tiêu huynh lại ra khỏi tuyệt địa đó được ?Tiêu Linh Vu đáp :- Nói ra thật khó ai tin . Nhân một con đại bàng tới đó ăn nấm tại hạ liền cưỡi lên lưngnó mới dời được vách núi hiểm trở đó.Độc Thủ Dược Vương nói :- Lão phu dù không tin cũng phải tin .Đỗ Cửu nghe Tiêu Lĩnh Vu thuật lại chuyện đã qua, trong lòng rất hổ thẹn, cúi đầuxuống không nói gì.Tiêu Lĩnh Vu nói :- Bây giờ tìm đến thạch động đó, buộc dây lần xuống, may ra lấy được nấm đó ,nhưng . .Độc Thủ Dược Vương hỏi :- Nhưng làm sao ?Tiêu Lĩnh Vu lạnh lùng đáp :- Nếu Dược Vương muốn tại hạ giúp sức đi kiếm nấm đá ngàn năm thì nên ăn nói lịchsự một chút.Độc Thủ Dược Vương hắng giọng rồi đáp :- Một đằng lấy máu của Tiêu huynh, một đằng Tiêu huynh đưa đường tìm thuốc đểkhỏi chết, chẳng lẽ Tiêu huynh còn muốn lão phu cảm tạ nữa chăng ?Tiêu Lĩnh Vu thấy lão nói có lý liền cứng họng , một hồi lâu sau chàng mới nói tiếp :- Dược Vương nói đúng rồi. Nhưng khi đó tại hạ hoàn toàn không hiểu võ công, chỉnằm dưới thuyền rồi bị bọn họ đưa vào thạch động, đi bằng thuỷ đạo nên không nhớrõ.Độc Thủ Dược Vương nói :- Đi theo thuỷ đạo ngược lên nơi có vách núi cao ngàn trượng thì đúng là vùng TamGiáp rồi. Chúng ta mướn một chiếc thuyền theo dọc sông đi ngược lên rồi đứng ở đầuthuyền mà ngó hai bên vách núi , hễ thấy chỗ nào giống như vậy thì trèo lên tìm sơnđộng là được.Tiêu Lĩnh Vu đáp :- Cũng chỉ có biện pháp đó thôi.Đỗ Cửu đột nhiên xen vào :- Trong phạm vi mấy chục dặm vuông gần thành Quy Châu đều có tai mắt của BáchHoa sơn trang . Chúng ta đi thành đoàn với nhau tất bị chúng phát giác.Độc Thủ Dược Vương nói :- Nếu bị bọn người Bách Hoa sơn trang làm khó dễ thì để một mình lão phu đối phó,không cần đến Trung Châu Nhị Cổ phải ra tay .Đỗ Cửu lạnh lùng nói :- Dĩ nhiên là anh em tại hạ ngồi xem cuộc long tranh hổ đấu. Khi đó Dược Vương cóyêu cầu anh em tại hạ giúp đỡ thì phải thương lượng giá cả.Độc Thủ Dược Vương nói :- Lão phu chưa từng cầu ai trợ quyền. Hai vị cứ yên tâm .Đỗ Cửu nói :- Dược Vương đừng nói khoác nữa .Hai người còn đang đấu khẩu thì Thương Bát dã chạy vào thạch động .Độc Thủ Dược Vương hỏi ngay :- Thương huynh có dẫn con hổ ngao tới không ?Thương Bát không lý gì đến Độc Thủ Dược Vương , hắn nhìn Tiêu Lĩnh Vu chắp taykính cẩn nói :- Tiểu đệ đã dắt con hổ ngao đến , chỉ còn chờ lệnh của đại ca là lên đường.Tiêu Lĩnh Vu từ từ đứng dậy nói :- Chúng ta đi thôi .Chàng vừa ra khỏi động thì đột nhiên dừng lại nói :- Không được rồi. Để gia phụ cùng gia mẫu ở trong ...