Thông tin tài liệu:
Vô Vi đạo trưởng mỉm cười nói : - Hảo hài tử ! Ngươi có điều kiện gì thử nói nghe. Ðạo trưởng vốn người điềm đạm hiền hòa. Tiêu Lĩnh Vu nói năng xúc phạm, lão cũng chẳng để tâm. Tiêu Lĩnh Vu dương cặp mắt lên nghiêm nghị đáp : - Nếu các vị đạo trưởng ưng cho sau này khi Khâu tỷ tỷ đến kiếm để tiểu tử đi theo y thì tiểu tử mới ở lại đây. Bằng không tiểu tử đành để cho người khác bắt đem đi. Vân Dương Tử nói : ...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Xác chết loạn giang hồ - Hồi 16 Hồi 16 Phong Hoa Tuyết Nguyệt Tứ Công TửVô Vi đạo trưởng mỉm cười nói :- Hảo hài tử ! Ngươi có điều kiện gì thử nói nghe.Ðạo trưởng vốn người điềm đạm hiền hòa. Tiêu Lĩnh Vu nói năng xúc phạm, lão cũngchẳng để tâm.Tiêu Lĩnh Vu dương cặp mắt lên nghiêm nghị đáp :- Nếu các vị đạo trưởng ưng cho sau này khi Khâu tỷ tỷ đến kiếm để tiểu tử đi theo ythì tiểu tử mới ở lại đây. Bằng không tiểu tử đành để cho người khác bắt đem đi.Vân Dương Tử nói :- Hài tử ! Ngươi nên biết người ta không đối đãi tử tế với ngươi thế này đâu.Tiêu Lĩnh Vu nói :- Tiểu tử cũng biết vậy, nhưng cái đó không cần, tiểu tử sẽ tìm cách tự vận chứ khôngđể họ lợi dụng tiểu tử mà uy hiếp Khâu tỷ tỷ.Vô Vi đạo trưởng mĩm cười nói :- Thằng nhỏ bản tính quật cường, nhưng gã là kẻ chính đính, không phải hạng tầmthường. Bần đạo ưng chịu điều kiện của ngươi.Tiêu Lĩnh Vu trong lòng xúc động, cặp mắt long lanh ngấn lệ, chàng xá dài đến tậnđất nói :- Ðạo trưởng tiên phong đạo cốt, tiểu tử vừa nhìn thấy đã biết ngay là người rất tử tế,so với bọn Trung Châu Nhị Cổ thật khác nhau xa.Tuy chàng còn nhỏ tuổi, chưa có mưu nhưng mấy câu này phát ra tự đáy lòng bằngmột giọng chí thành.Vô Vi đạo trưởng mỉm cười quay lại nhìn Vân Dương Tử, nói :- Tiểu thí chủ đã chịu ở lại đây thì ta chẳng thể không đề phòng. Sư đệ hãy truyền dụcho đệ tử trong chùa phải đề phòng nghiêm mật. Nếu có người theo lề luật võ lâmđến bái phỏng thì thông báo cho ta biết ngay.Vân Dương Tử nhớ lại trước nay chưa bao giờ chưởng môn sư huynh lộ vẻ khẩntrương. Bất luận gặp việc gì trọng đại đến đâu, Vô Vi đạo trưởng cũng mỉm cười coithường chẳng buồn để tâm. Vậy mà lúc này lão lộ vẻ nghiêm trọng thì chắc mấyngười vừa đến là những nhân vật đáo để. Vân dương Tử khi nào còn dám trễ nãi, lậptức đi ngay.Vô Vi đạo trưởng từ từ đưa mắt chú ý nhìn Tiêu Lĩnh Vu rồi cất giọng nghiêm tranghỏi :- Hài tử ! Ngươi có biết hiện giờ ngươi đã thành cái đích cho những tay cao thủ gianghồ theo dõi không ?Tiêu Lĩnh Vu thủng thẳng đáp :- Tiểu tử cũng hơi biết một chút.Vô Vi đạo trưởng nét mặt càng trang nghiêm hơn chẫm rãi nói :- Mấy chục năm nay bần đạo đã nghiêm lệnh ước thúc bọn đệ tử dưới trướng phái VõÐương không được gây xích mích với bất cứ ai trên chốn giang hồ. Vậy mà tiểu thíchủ, chẳng những phái Võ Ðương hoàn toàn bị lôi cuốn vào vụ phân tranh trong võlâm, mà cả bần đạo cũng phải dấn thân vào vòng thị phi này.Tiêu Lĩnh Vu toan lên tiếng thì đột nhiên có hồi chuông vọng vào.Vô Vi đạo trưởng hơi biến sắc hỏi :- Không hiểu lại có nhân vật ở đâu tới ?Tiêu Lĩnh Vu thở dài thầm nghĩ :- Không ngờ một thằng nhỏ chẳng hiểu võ công như ta mà lại đối tượng cho nhữngtay cao thủ võ lâm truy nã.Tiếng chuông chưa dứt, đột nhiên một tên đạo đồng áo xanh hấp tấp chạy vào đứngcửa chắp tay nghiêng mình thi lễ nói :- Bốn vị công tử ở Giang Nam xin ra mắt chưởng môn sư tôn.Vô Vi đạo trưởng biến sắc, nhưng chỉ thoáng qua lão khôi phục lại vẻ bình tỉnh,vẩytay cười nói :- Ngươi ra mời các vị đó vào trà sảnh ngồi, ta sẽ đến nghinh tiếp ngay.Tên đạo đồng dạ một tiếng rồi trở gót chạy liền.Vô Vi đạo trưởng sắc mặt gnhiêm trọng nhìn Tiêu Lĩnh Vu nói :- Hài tử ! Bình sinh bần đạo không làm điều gì khuất tất. Khi đứng trước mặt anhhùng thiên hạ, ngươi cứ thẳng thắn mà nói là nguyện ý ở lại chùa Tam Nguyên.Còn ngoài ra việc gì đã có bần đạo chủ trương.Tiêu Lĩnh Vu gật đầu đáp :- Tiểu tử nhớ rồi.Vô Vi đạo trưởng từ từ đứng lên nhìn Tiêu Lĩnh Vu tủm tĩm cười nói :- Tiểu thí chủ hãy đi theo bần đạo để coi cho biết thinh danh của Giang Nam tứ côngtử.Tiêu Lĩnh Vu trong ít ngày liền đi theo Khâu Tiểu San phải trải qua bao nhiêu phennguy hiểm, chàng đã bạo dạn hơn trước nhiều, liền phưởng ngực cất bước đi ngay.Vô Vi đạo trưởng thấy chàng khí phách hiên ngang, bất giác lẩm nhẩm gật đầu rồi nói:- Giang Nam tứ công tử đều mình mang tuyệt kỷ. Tuy bần đạo chưa gặp mặt bao giờnhưng đã được nghe đồn võ công của họ tới trình độ liệng hoa đả thương ngườiđược. Tiểu thí chủ đã không hiểu võ công lại không biết cách đề phòng, vậy khi gặpbọn người này đừng rời xa bần đạo, kẻo cứu viện không kịp.Tiêu Lĩnh Vu đáp :- Tiểu tử không sợ chết nhưng cũng xin tuân theo lời đạo trưởng.Vô Vi cười nói :- Hài tử ! Ngươi thật là người đởm khí.Lão dẫn Tiêu Lĩnh Vu rời khỏi đan thất.Tiêu Lĩnh Vu theo sau Vô Vi đạo trưởng đi trên đường nhỏ trãi đá trắng. Chàng đảomắt nhìn quanh thấy cảnh tượng trong chùa có điều biến đổi.Những đạo nhân thường qua lại trên đường nhỏ không ngớt, bây giờ chẳng thấy đâunữa, nhưng những chỗ mấu chốt, cửa phòng cửa điện đều có đạo nhân tay cầm phấttrần, lưng đeo trường kiếm trấn giữ.Những đạo nhân này tỏ ý kính trọng Vô Vi đạo trưởng đến cực điểm. Họ thấy lão còncách xa hơn trượng chắp tay để trước ngực cúi đầu xuống, không dám ngửng lên nhìn.Qua hai từng điện, cảnh vật lại biến đổi.Giữa vườn hoa rộng lớn là một tòa lầu màu hồng ...