Danh mục

Xác chết loạn giang hồ - Hồi 19

Số trang: 9      Loại file: doc      Dung lượng: 60.50 KB      Lượt xem: 9      Lượt tải: 0    
tailieu_vip

Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Lão vừa nói vừa thò tay vào bọc móc ra một cái bình ngọc xinh xắn. Lão cầm bình ngọc và chiếc hộp ngọc đựng Kim Ngô Công đưa lên. Vô Vi đạo trưởng đón lấy bình ngọc móc một viên thuốc ra cười nói : - Nhờ ơn Vũ Văn huynh hậu tứ, bần đạo lấy một viên thuốc này là đủ. Còn viên nữa và con kim ngô công bần đạo không dám bái lãnh, xin Vũ Văn huynh thu lại. Quần hào trong sảnh đường thấy con kim ngô công lợi hại ai cũng thèm thuồng mà...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Xác chết loạn giang hồ - Hồi 19 Hồi 19 Chùa Tam Nguyên Bố Trí Phòng ThủLão vừa nói vừa thò tay vào bọc móc ra một cái bình ngọc xinh xắn. Lão cầm bìnhngọc và chiếc hộp ngọc đựng Kim Ngô Công đưa lên.Vô Vi đạo trưởng đón lấy bình ngọc móc một viên thuốc ra cười nói :- Nhờ ơn Vũ Văn huynh hậu tứ, bần đạo lấy một viên thuốc này là đủ. Còn viên nữavà con kim ngô công bần đạo không dám bái lãnh, xin Vũ Văn huynh thu lại.Quần hào trong sảnh đường thấy con kim ngô công lợi hại ai cũng thèm thuồng mà VôVi đạo trưởng lại khước từ không chịu nhận bất giác sinh lòng tiếc rẽ. Cả VânDương Tử cũng lấy làm kỳ ngơ ngác nhìn sư huynh nghĩ thầm :- Sư huynh không thích lấy độc vật này thì cũng nên nhận lấy rồi giết đi có phải hayhơn. Sao còn để Vũ Văn Hàn Ðào dùng nó để hại người ?Bỗng nghe Vũ Văn Hàn Ðào cười nói :- Ðạo trưởng ở địa vị chưởng môn phái đức cao vọng trọng không thích độc vật nàymà kiên quyết khước từ, vậy tiểu đệ không tiện ép buộc lão trưởgn vào chỗ khó khăn.Lão từ từ đi lại mở chiếc rương dát vàng đặt cái hộp ngọc vào trong rương.Vô Vi đạo trưởng từ từ đứng dậy một bàn tay để trước ngực mời khách vào ngồi.Giang Nam tứ công tử tuy đã bị thảm bại nhưng lòng tham chưa hết, dương mặt dầyra ngồi vào bàn.Trong lúc yến tiệc, Trung Châu Nhị Cổ chăm chú ngó Tiêu Lĩnh Vu thấy chàng hai mắtnhắm nghiền ở trong trạng thái hôn mê bất tỉnh thì trong lòng không khỏi lo âu.Vô Vi đạo trửơng vẫn ôm Tiêu Lĩnh Vũ trong lòng nhưng chưa cho chàng uống thuốctrị thương.Rượu đã ba tuần. Lãnh diện thiết bút đỗ Cửu không nhẫn nại được nữa, cất giọnglạnh lùng nói:- Ðạo trưởng đã không trị thương cho thằng nhỏ này thì giao cho bọn tại hạ đem điđược chăng?Vũ Văn Hàn đào cười hỏi:- Hai vị tự tin có thể trị độc thương cho gã được ư?Lãnh diện thiết bút đỗ Cửu đằng hắng một cái rồi nói:- Các hạ bất tất phải quan tâm điều đó?Vô Vi đạo trửơng từ từ đứng dậy, nét mặt nghiêm trang đáp:- Các vị từ xa đến đây bần đạo lấy lễ tiếp kiến thiết tiệc tẩy trần thế là lễ số củaphái Võ đương đã đầy đủ...đạo trưởng ngừng một chút rồi tiếp:- Bần đạo còn có việc phải làm. Các vị đã no cơm rượu say vậy nên xuống núi là phải.Lãnh diện thiết bút đỗ Cửu cười lạt hỏi:- Anh em tại hạ đường xa ngàn dặm tới đây há phải vì một bữa cơm rượu?Vân Dương Tử hỏi lại:- Không hiểu quí huynh đệ còn gì dạy bảo?Kim toán bàn Thương Bát đáp:- Quí phái lừng danh trên chốn giang hồ, tưởng không nên mang lấy tiếng cướp đoạt.Anh em tại hạ chịu lời ủy thác của người tới đây để đón Tiêu Lĩnh Vũ về...Vân Dương Tử hỏi:- Hai người được lời ủy thác của ai?Ðỗ Cửu đáp:- Anh em tại hạ đã chịu lời ước hẹn của Khâu Tiểu San cô nương đến đây đón TiêuLĩnh Vũ về cho bằng được. Ðạo huynh không nên nói chày nói cối. Ðạo huynh nênbiết không bao giờ anh em tại hạ ^^^.Vũ Văn hàn đào đột nhiên hỏi xen vào:- Hai vị đại lão bảo đã có lời ước với Khâu Tiểu San cứu cho bằng được thằng nhỏnày đưa về phải không? Ha ha! Không ngờ Trung Châu nhị cổ lại thành ra là nhà buônngười.Thương Bát nói:- Bọn tại hạ làm nghề thương mại chỉ biết bỏ vốn kiếm lời, bất cứ là buôn thứ gì.Vũ Văn Hàn đào toan nói thêm mấy lời châm biến cho dễ trêu chọc cho chúng cùngphái Võ đương bốc lửa giân, nhưng lão nghĩ lại hai tên này đã nổi danh từ lâu, hàngngày qua lại giang hồ, biết nhiều hiểu rộng. Lão lại e rằ ng mình khéo quá hoá vụnggiữa lão và Trung Châu nhị cổ mà xảy ra cuộc tàn sát nhau thì chỉ lợi cho phái Võđương.Lão vốn là người thâm trầm, nghĩ vậy rồi hắng đặng một tiếng không nói nữa.Kim toán bàn Thương Bát đưa mắt nhìn Vô đạo trưởng nói:- Anh em tại hạ mong rằng đạo huynh nể mặt mà giao Tiêu Lĩnh Vũ cho để đưa gãvề...Vân Dương Tử ngắt lời:- Dù Thương huynh có lời ước với Khâu Tiểu San chăng nữa câu chuyện cũng khôngdễ dàng thế được.Thương Bát cười khanh khách nói:- Anh em tại hạ làm nghề buôn bán thì phải bỏ vốn mới có lời. Nói cho hợp tình hợplý thì nếu quí phái chịu giao người cho anh em tại hạ, tất phải có chỗ đền đáp.Vô Vi đạo trửơng nhíu cặp lông mày nhưng còn ẩn nhẫn được chưa nổi nóng.Thương Bát thò tay vào bọc móc ra một cái túi gấm nói:- đây là chút lễ bạc của anh em tại hạ, không đủ lòng thành kính mong rằng đạotrưởng vui lòng thâu nạp.Vân Dương Tử thấy sư huynh lộ vẻ tức giận trên mí mắt khi nào dám đưa tay đónlấy? Y đằng hắng một tiếng rồi nói:- Giữa bần đạo và hai vị đường lối khác nhau, nên phải phụ tấm lòng cao nhã của haivị.Lãnh diện thiết bút đỗ Cửu đẩy bàn đứng dây nói:- Lão đại ! Cuộc đàm phán không xong, chúng ta đánh trông vào võ công để cướp lấy.Vô Vi đạo trửơng hững hờ nói:- Nếu hai vị tin là có thể cướp được thì hãy thử đi.Thương Bát xua tay nói:- Anh em tại hạ đưa thiếp báo son đã được đạo trửơng lấy lễ đóp tiếp chu đáo thì dùmuốn cướp giựt cũng không nên động thủ ngay bây giờ.Vô Vi đạo trửơng đáp:- Hay lắm! Bần đạo xin thỉnh giáo bất cứ lúc nào. Không những hai vị, hễ ai lên núi màtin rằng đủ sức cướp người đem đi ...

Tài liệu được xem nhiều: