Danh mục

Xác chết loạn giang hồ - Hồi 23

Số trang: 8      Loại file: doc      Dung lượng: 55.00 KB      Lượt xem: 5      Lượt tải: 0    
Thư viện của tui

Phí tải xuống: 4,000 VND Tải xuống file đầy đủ (8 trang) 0
Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Tiêu Lĩnh Vu đứng lên lau mồ hôi trán rồi dảy dụa la lên: - Buông ta ra! Ðỗ Cửu chau mày nói: - Lão đại! Thằng nhóc này tính khí quật cường. Tiểu đệ xem chừng phải điểm huyệt gã để đưa gã đi mới xong. Hắn không chờ Thương Bát trả lời đã vung tay điểm vào thụy huyệt của Tiêu Lĩnh Vu. Tiêu Lĩnh Vu mê đi không biết bao lâu. Khi chàng tỉnh lại thỡ thấy mình nằm trên một chiếc giường gỗ, tai nghe nước chảy cuồn cuộn. Chàng chẳng hiểu mình đang ở địa...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Xác chết loạn giang hồ - Hồi 23 Chương 23 Trung Châu Nhị Cổ Ðể Mất Tiêu Lĩnh VuTiêu Lĩnh Vu đứng lên lau mồ hôi trán rồi dảy dụa la lên:- Buông ta ra!Ðỗ Cửu chau mày nói:- Lão đại! Thằng nhóc này tính khí quật cường. Tiểu đệ xem chừng phải điểm huyệtgã để đưa gã đi mới xong.Hắn không chờ Thương Bát trả lời đã vung tay điểm vào thụy huyệt của Tiêu LĩnhVu.Tiêu Lĩnh Vu mê đi không biết bao lâu. Khi chàng tỉnh lại thỡ thấy mình nằm trên mộtchiếc giường gỗ, tai nghe nước chảy cuồn cuộn. Chàng chẳng hiểu mình đang ở địaphương nào. Chàng đưa mắt nhìn quanh thấy Thương Bát đang ngó mình mỉm cười.Hắn đứng ở bên giường cất giọng ôn tồn hỏi:- Nhai nhi! Ngươi tỉnh rồi ư? Có muốn ăn chút gì không?Tiêu Lĩnh Vu ngồi nhỏm dậy hỏi:- Ðây là đâu?Thương Bát đáp:- Hiện chúng ta đang ở trong chiếc thuyền lớn trên sông Trường Giang.Tiêu Lĩnh Vu cảm thấy đầu nặng chân nhẹ, mắt nẩy đom đóm, nhưng chàng ở trêngiường gắng gượng bước xuống, tay chống vào vách thuyền đi ra ngoài khoang.Thương Bát lạng người sang bên nhường lối cho chàng đi.Tiêu Lĩnh Vu vừa ra ngoài khoang, ngọn gió sông thổi lại khiến thần trí chàng thưgiản.Ánh diệm dương chiếu xuống lòng sông. Nước sông chảy cuồn cuộn cồn lên nhữnglàn sóng bạc.Ở phía xa xa buồm thuyền lố nhố. Tiêu Lĩnh Vu cảm thấy trong người dễ chịu. Conthuyền chàng đứng là một chiếc mành lớn ba cột buồm đang chạy giữa dòng sông.Sau lưng chàng, thanh âm ôn hoà của Thương Bát bỗng cất lên:- Hài tử! Ngoài này gió lớn. Ngươi phải đứng cho vững.Tiêu Lĩnh Vu quay lại ngó Thương Bát một cái rồi cúi đầu trầm tư không nói nửa lời.Thương Bát thấy mục quang chàng luôn luôn thay đổi dường như đang có tâm sự gì.Hắn mỉm cười hỏi:- Hài tử! Ngươi đang nghĩ gì vậy?Tiêu Lĩnh Vu đáp:- Ta đang nghĩ, tuy chẳng thích gì các ngươi, nhưng các ngươi chưa phải là hạng đạigian ác. Sau này ta luyện võ thành công cũng không nỡ giết các ngươi.Thương Bát cười khanh khách hỏi:- Ngươi muốn ai rèn luyện võ công cho?Ngoài cửa khoang thuyền bóng người thấp thoáng. Lãnh Diện Thiết Bút Ðỗ Cửu đangđứng trên sạp thuyền cười lạt nói:- Nhai nhi! Ta e rằng trên cõi đời này hiện nay ngươi khó mà tìm ra được một vị sưphụ đủ sức dạy ngươi để giết bọn ta.Tiêu Lĩnh Vu chợt nhớ tới lúc Vô Vi đạo trưởng nghe đến tên Bắc Thiên Tôn Giả liềnlộ vẻ khẩn trương, chàng buột miệng hỏi:- Bắc Thiên Tôn Giả là nhân vật thế nào?Thương Bát ngẩn người ra một lúc rồi hỏi lại:- Bắc Thiên Tôn Giả ư? Ngươi nghe được danh hiệu này ở đâu?Ðỗ Cửu hắng dặng một tiếng, nói xen vào:- Thằng nhóc này ăn nói hồ đồ. Bắc Thiên Tôn Giả qua đời đã lâu. Chẳng lẽ lão cònhoàn hồn sống lại?Tiêu Lĩnh Vu hỏi lại:- Ngươi không tin hay sao?Ðỗ Cửu đáp:- Dĩ nhiên ta không thể tin được!Tiêu Lĩnh Vu nói:- Ngươi không tin thì thôi, ta chẳng nói nữa.Thương Bát vẻ mặt nghiêm trọng, trầm ngâm một lúc rồi hỏi:- Hài tử! Ngươi quả đã nghe nói đến Bắc Thiên Tôn Giả thật ư?Tiêu Lĩnh Vu đáp:- Dĩ nhiên là thật. Ta nói dối các ngươi làm chi...Bỗng nghe tiếng mái chào bì bõm khuấy nước. Một chiếc thuyền nhỏ rẽ sóng đi tới.Khi gần đến bên thuyền lớn, đột nhiên một bóng người nhảy vọt về phía Tiêu LĩnhVu.Thương Bát cả giận quát lên một tiếng, đồng thời phóng chưởng đánh ra.Tiêu Lĩnh Vu thân thể hư nhược bị luồng chưởng lực xô đẩy, chân chàng không đứngvững té lăn xuống sông bị dòng nước chảy cuồn cuộn cuốn đi.Bóng người vừa vọt sang thuyền lớn đột nhiên xoay mình nhảy xuống dòng sông nổiba đào.Trung Châu Nhị Cổ võ công cao cường nhưng không biết bơi lội. Chúng thấy ngườikia nhảy xuống nước rồi chỉ còn cách dương mắt lên nhìn.Chỉ trong khoảnh khắc hai người ngước mắt nhìn qua thấy đằng lái chiếc thuyền concó một đại hán ngồi đó. Ðại hán đầu đội nón trúc mình khoác áo tơi, lưng tựa vào váchthuyền không nhìn rõ mặt.Ðại hán một tay bẻ lái một tay bơi thuyền. Con thuyền nhỏ tròng trành trên mặt nướcmà thuỷ chung không bị lật đắm. Nó vẫn giữ một quảng cách đều đều với thuyền lớn.Lảnh Diện Thiết Bút Ðỗ Cửu khẽ nói:- Ðại hán mặc áo tơi kia quyết không phải là người có lai lịch rõ rệt. Tiểu đệ qua bắthắn về để tra hỏi...Thương Bát gạt đi:- Lão nhị! Làm thế không được...Nhưng Ðỗ Cửu động tác cực kỳ thần tốc!Thương Bát vừa thốt ra được mấy tiếng, người Ðỗ Cửu đã vọt lên cao hơn trượng.Hắn vội thu hai chân về biến thành thế đầu dốc xuống chân chổng lên nhảy sangthuyền lớn. Người hắn còn lơ lửng trên không đã vươn năm ngón tay nhằm chụpxuống đại hán khoác áo tơi.Năm ngón tay hắn sắp chụp tới vai đại hán, đột nhiên gã nằm phục xuống tránh khỏithế chụp, đồng thời mượn thế nhảy xuống sông.Chiêu Phi ưng trảo thủ của Ðỗ Cửu đã luyện đến trình độ rất thuần thục. Thế màđại hán chờ cho chỉ lực gần tới người mới né tránh.Ðỗ Cửu liền biết ngay gặp phải kình địch. Hắn đề tụ chân khí, chấn động hai tay,chohai chân hạ xuống đầu thuyền trước.Bình sinh hắn không biết bơi lội nên lúc này hắn sợ đại hán khoác áo tơi ở dưới nướcnhảy vọt lên lôi hắn ...

Tài liệu được xem nhiều: