Danh mục

Xác chết loạn giang hồ - Hồi 24

Số trang: 7      Loại file: doc      Dung lượng: 55.00 KB      Lượt xem: 9      Lượt tải: 0    
10.10.2023

Phí tải xuống: 4,000 VND Tải xuống file đầy đủ (7 trang) 0
Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Vũ trụ về đêm mỗi lúc một tối đen. Bức màn đêm buông xuống. Ðầy trời sao mọc,vừng trăng tỏ cũng trồi lên. Ðại hán đi vào khoang thuyền bảo Tiêu Lĩnh Vu: - Lên bờ thôi! Rồi hắn không chờ Tiêu Lĩnh Vu trả lời, đã cõng chàng lên lửng nhẩy xuống đất tiến về phía trước. Nhờ ánh trăng rọi, đại hán cử động cả chân lẫn tay trèo lên vách núi đứng dựng. Tiêu Lĩnh Vu ngoảnh đầu nhìn lại thấy vách núi cao ngàn thước, dưới chân nước sông chảy cuồn cuộn. Cảnh tượng cực kỳ...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Xác chết loạn giang hồ - Hồi 24 Chương 24 Ðại Bàng Cứu Thoát Tiểu Anh HùngVũ trụ về đêm mỗi lúc một tối đen. Bức màn đêm buông xuống. Ðầy trời saomọc,vừng trăng tỏ cũng trồi lên.Ðại hán đi vào khoang thuyền bảo Tiêu Lĩnh Vu:- Lên bờ thôi!Rồi hắn không chờ Tiêu Lĩnh Vu trả lời, đã cõng chàng lên lửng nhẩy xuống đất tiếnvề phía trước.Nhờ ánh trăng rọi, đại hán cử động cả chân lẫn tay trèo lên vách núi đứng dựng.Tiêu Lĩnh Vu ngoảnh đầu nhìn lại thấy vách núi cao ngàn thước, dưới chân nước sôngchảy cuồn cuộn. Cảnh tượng cực kỳ kinh hãi.Tiêu Lĩnh Vu tự hỏi:- Hắn đem mình lên ngọn núi cao hiểm trở này không hiểu có dụng ý gì ?Ðộng tác của đại hán rất mau lẹ. Sau khoảng thời gian chừng ăn xong bữa cơm gã trèogần đến đỉnh núi. Ðột nhiên gã rẽ qua mé hữu chuồn vào trong một sơn động đen tối.Tiêu Lĩnh Vu lúc này không nghĩ gì đến chuyện sống chết nữa, nên lòng chàng rất bìnhthản. Chàng thấy đại hán quành tả rẽ hữu đi rất lẹ mà phải mất quảng thời gian khálâu mới dừng bước. Gã đưa tay ra phía trước đẩy một cái.Một tiếng kẹt vang lên! Trước mặt bỗng sáng loà.Ðại hán đặt Tiêu Lĩnh Vu xuống kéo quần áo ngay ngắn lại rồi đứng chờ.Tiêu Lĩnh Vu nhìn ngắm bốn phía thì thấy đây là một toà thạch thất có hai phòng.Trên nóc nhà treo một ngọn đàn pha lê. Bốn bức vách nhẵn bóng như ngọc. Trong nhàngoài chiếc ghế bằng gỗ tùng không trần thiết một vật gì khác.Tiêu Lĩnh Vu rất lấy làm kỳ tự hỏi:- Người này đem ta vào đây làm chi?Ðột nhiên có tiếng hắng dặng, một thiếu niên áo xanh từ trong góc thạch thất mở cửabước ra.Ðại hán áo đen nhìn thiếu niên thi lễ nói:- May mà tại hạ không đến nỗi nhục mạng của công tử.Thiếu niên áo xanh vẫy tay một cái, đại hán liền lui ra xoay tay khép cửa lại.Bây giờ trong thạch thất chỉ còn Tiêu Lĩnh Vu và thiếu niên áo xanh. Thiếu niên vẫytay khẽ nói:- Tiểu huynh đệ! Tiểu huynh đệ bất tất phải sợ hãi...Tiêu Lĩnh Vu phưỡn ngực ra đáp:- Tại hạ không sợ chi hết.Thiếu niên áo xanh ban đầu hơi sửng sốt nhưng sau gã cười mát nói:- Tiểu huynh đệ là người gan dạ. Gia phụ sai người đi mời tiểu huynh đệ tới đâychẳng qua là để nghe ngóng một câu chuyện, mong rằng tiểu huynh đệ nói thực.Chúng ta nhất quyết không làm gì tổn thương đến tiểu huynh đệ.Tiêu Lĩnh Vu lạnh lùng đáp:- Các vị muốn hỏi gì thì hỏi đi!Thiếu niên áo xanh vẫy tay nói:- Mời tiểu huynh đệ đi theo ta.Tiêu Lĩnh Vu theo sau thiếu niên áo xanh tiến vào phía trong khuôn cửa đá.Căn phòng này rộng lớn hơn căn ngoài nhiều. Một cái giường trải da cọp kê sát vách.Một lão già nằm trên giường, đắp chăn bông tựa hồ như người bệnh.Thiếu niên áo xanh nhẹ bước tới bên giường gỗ khẽ cất tiếng gọi:- Gia gia!Bỗng nghe lão già thở phào một cái, từ từ quay mặt ra nói:- Ngươi đỡ ta ngồi dậy!Thiếu niên áo xanh đưa hai tay đỡ lão ngồi dậy rồi kéo chăn khoác lên mình lão.Tiêu Lĩnh Vu thấy lão già gầy đét như que củi, bao nhiêu rẻ xương phơi ra hết.Nhửng người lão to con. Nếu lão không bị bệnh nhất định thân thể khôi ngô vạm vỡ.Lão già đảo mắt nhìn Tiêu Lĩnh Vu một chút rồi hỏi:- Hài tử! Ngươi có biết Khâu Vân cô không?Tiêu Lĩnh Vu sửng sốt nghĩ thầm:- Sao lão này lại hỏi đến Vân di?Chàng dõng dạc đáp:- Dĩ nhiên tiểu tử biết y vỡ y là di mẫu của tiểu tử.Lão già ốm o chau mày hỏi:- Tên họ ngươi là chi?Tiêu Lĩnh Vu đáp:- Tiểu tử là Tiêu Lĩnh Vu.Laừo già nói:- Trên chốn giang hồ người ta đồn đại Khâu Vân cô lấy được chiếc chìa khoá cungcấm. Chuyện đó hư thực thế nào?Tiêu Lĩnh Vu đáp:- Dĩ nhiên là chuyện thật.Chàng trả lời một cách thản nhiên ra ngoài sự tiên liệu của lão già ốm o. Lão ngẩnngười ra hỏi:- Từ khi Khâu Vân cô lấy được chiếc chìa khoá cung cấm rồi y biến thành ra kẻ địchcủa võ lâm thiên hạ. Không hiểu bây giờ y ở đâu?Tiêu Lĩnh Vu buồn rầu thở dài đáp:- Vân di đã qua đời rồi!...Lão già ốm o đột nhiên biến sắc hỏi:- Trên chốn giang hồ cũng đồn đại tin y qua đời. Tin này đúng sự thực hay sao?Tiêu Lĩnh Vu đáp:- Phải rồi! Vân di tuy chết rồi nhưng diện mạo vẫn hệt như người sống. Ngoại trừ ykhông nói năng và không cử động, còn ngoài ra chẳng khác chi người sống.Lão già chấn động tâm thần nước mắt chạy quanh. Vẻ mặt rất đỗi thê lương khẽ hỏiTiêu Lĩnh Vu:- Hài tử! Khâu Vân cô có con cái gì không?Tiêu Lĩnh Vu đáp:- Có một vị cô nương.Laừo già vẫy tay nói:- Ngươi đi nghỉ đi! Trên chốn giang hồ chỗ nào họ cũng dương cạm bẫy để điều trahành tung ngươi. Nhửng ở đây thì ngươi cứ việc yên tâm chơi đùa không còn lo gì nữa.Tiêu Lĩnh Vu trong lòng ngờ vực muốn hỏi cho ra manh mối, nhưng gã thiếu niên áoxanh vươn tay nắm lấy cổ tay Tiêu Lĩnh Vu nói:- Tiểu huynh đệ! Ta đưa ngươi đi nghỉ.Rồi không để Tiêu Lĩnh Vu trả lời, gã kéo chàng ra khỏi thạch thất.Thạch động này ở trong lòng núi, nửa là thiên nhiên nửa do nhân công bồi đắp. Chỗnào cũng có thạch thất.Thiếu niên áo xanh dẫn Tiêu Lĩnh Vu di quanh một hồi rồi trỏ gian thạch thất phíatrước bảo chàng:- Gian nhà này dành cho ngươi điều dưỡng ngh ...

Tài liệu được xem nhiều: