Thông tin tài liệu:
Tiêu Lĩnh Vu mừng thầm reo lên: - Bằng huynh! Bằng huynh! Mau lại đây cõng tiểu đệ xuống để hái mấy trái cây ăn cho đỡ đói. Chàng thấy con chim to lớn hiếm có và giống như chim bằng ở trong sách nên kêu nó là Bằng huynh. Con chim khổng lồ không lý gì đến lời kêu gọi của chàng. Nó cụp hai cánh lại xà xuống đáy hang.
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Xác chết loạn giang hồ - Hồi 27 Chương 27 Cuộc Tỷ Ðấu Lần Chót Bất Phân Thắng BạiTiêu Lĩnh Vu mừng thầm reo lên:- Bằng huynh! Bằng huynh! Mau lại đây cõng tiểu đệ xuống để hái mấy trái cây ăncho đỡ đói.Chàng thấy con chim to lớn hiếm có và giống như chim bằng ở trong sách nên kêu nólà Bằng huynh.Con chim khổng lồ không lý gì đến lời kêu gọi của chàng. Nó cụp hai cánh lại xàxuống đáy hang.Tiêu Lĩnh Vu ước lượng chỗ con chim đậu ở gần căn nhà gỗ thì thầm nghĩ:- Chim không phải là người thì hiểu tiếng người thế nào được?Lúc này những ráng chiều trên trời đã lờ mờ và có ánh sao thưa thớt mà chưa thấy vănsĩ trở về.Tiêu Lĩnh Vu thở dài tự nói một mình:- Xem chừng tối nay lão lại không về nữa.Trong lòng thất vọng, chàng ngồi vận khí hành công.Thời gian vùn vụt. Lại ba ngày trôi qua. Tiêu Lĩnh Vu nhịn đói ba ngày, nhưng cuộcluyện công của chàng rất có hiệu quả.Chàng cố chịu đựng đói khát tập trung tinh thần vào việc luyện công. Chàng cảm thấychân khí lưu thông ra khắp tứ chi rồi quên cả đói khát.Tuy chàng có nghị lực hơn người, tư cách rất kiên cường, nhưng chẳng thể chống mãivới sự đói khát nó hành hạ cực kỳ đau khổ. Dù chàng đã đi vào chỗ quên cả thân mình,nhưng lửa xxxxx thỉnh thoảng chỗi dậy làm cực khổ. Chỉ còn một cách để lãng quênđau khổ là bỏ hết tạp niệm trong đầu óc, quên cả mình còn sống.Nhưng muốn đi vào trạng thái này phải trải qua một phen đau khổ cùng cực mới đếnđược lãnh vực vô ngã.Hôm ấy chàng toạ tức rồi tĩnh tâm lại, bỗng ngửi thấy mùi thịt thơm ngát xông vàomũi.Chàng quay đầu nhìn lại thấy văn sĩ trung niên đứng ở sau lưng nét mặt tươi cười. Taylão cầm một con gà rừng nướng chín rồi.Tiêu Lĩnh Vu thèm quá những muốn giựt lấy mà ăn cho đã, nhưng chàng cố nhẫn nại.Văn sĩ cầm con gà đưa cho Tiêu Lĩnh Vu vừa cười vừa nói:- Hài tử! Gian nan lắm phải không?Tiêu Lĩnh Vu nhớ tới mấy ngày qua vừa nhịn đói lại phơi nắng gió khổ sở vô cùng,nhưng bản tính quật cường, chàng cười mát đáp:- Phải nhịn đói một chút đã lấy gì làm gian nan?Văn sĩ gật đầu nói:- Hài tử! Cuộc thành tựu của ngươi vượt xa hơn sự tiên liệu của ta. Ngươi hãy cầmlấy con gà đồng này mà làm bữa.Tiêu Lĩnh Vu nghĩ thầm:- Lão bỏ ta sắp chết đói rồi đây.Chàng đón lấy con gà ăn ngấu nghiến. Vì chàng đói quá nên ăn hết cả con gà.Lúc Tiêu Lĩnh Vu ngửng đầu lên nhìn thì văn sĩ đã bỏ đi từ lúc nào rồi.Chàng nghĩ thầm:- Chuyến này lão lại ra đi không biết đến bao giờ mới trở lại. Ta liệu mà chuẩn bị nhịnđói phen nữa.ở nơi lơ lửng chân không đến đất cật không đến trời này, đáng lo nhất là đói khát.Nếu đã khắc phục được đói khát thì rất dễ trừng thanh tạp niệm. Ðó là căn bản đểxây dựng nội công tâm pháp của nhà Phật.Quả nhiên chuyến này văn sĩ ra đi bốn ngày mới trở lại, lão đem về con gà rừng nướngchín và khá nhiều trái cây.Nội công của Tiêu Lĩnh Vu tiến bộ rất mau, sức chịu đựng cũng lâu dài hơn trước.Những cái đau khổ về xác thịt giảm bớt dần dần.Ngày tháng thoi đưa. Bất giác chàng ngồi trên võng mây đã được ba tháng.Trong ba tháng này Tiêu Lĩnh Vu rút kinh nghiệm đủ về những sự chịu đựng mưa togió lớn sấm sét ầm ầm, chiếc võng mây tựa hồ con thuyền nhỏ chơi vơi giữa biển cảsóng to gió lớn nhô lên hụp xuống. Lúc nào cũng cảm thấy tử thần kềcận bên mình, bắt đi lúc nào cũng không biết.Về sau mỗi lần chàng gặp nguy hiểm lại dùng phép thiền định đi vào chỗ vô ngã đểtránh những cảm giác kinh tâm động phách. Nhưng đó lại chính là định lực về nộicông tâm pháp.Chàng trải qua ba tháng nguy hiểm tức là xây dựng được nền móng vững chắc về mônnội công.Hiện thời sau khi nhập định, chàng tỉnh táo lại thấy khí huyết trong toàn thân chu lưurất khoan khoái.Một hôm trời đã tối rồi, bóng trăng chiếu xuống một làn ánh sáng êm dịu. Tiêu LĩnhVu tỉnh lại không hiểu văn sĩ về từ lúc nào. Mắt lão chiếu ra những tia kỳ quang nhìnTiêu Lĩnh Vu rồi gật đầu khen:- Hài tử! Ngươi được trời ban cho tư cách phi thường, không cần mượn sức ngườingoài mà qua được cửa quan hiểm trở thứ nhất.Tiêu Lĩnh Vu ngơ ngác hỏi:- Cửa quan hiểm trở nào đâu?Văn sĩ hỏi lại:- Phải chăng vừa rồi ngươi rạo rực trong mình như muốn bay lên?Tiêu Lĩnh Vu đáp:- Ðúng thế! Vãn bối sợ ở trong cái võng này té xuống, nên phải dẹp ngay sự xúc độngđi.Văn sĩ nói:- Giữ được lòng bình thản là một yếu quyết về tâm pháp thượng thặng.Tiêu Lĩnh Vu gật đầu nói:- Vãn bối chưa hiểu nhiều về đạo lý này.Văn sĩ ngửa mặt nhìn vừng trăng tỏ trên trời nói:- Hiện chưa đủ thời giờ để nói cho ngươi biết. Chúng ta đi thôi.Tiêu Lĩnh Vu hỏi:- Ði gặp nghĩa phụ của vãn bối phải không?Văn sĩ đáp:- Cả Liễu Tiên Tử nữa.Lão thò tay ra nắm lấy tay Tiêu Lĩnh Vu chạy rất lẹ trên đường mây.Tiêu Lĩnh Vu cúi đầu nhìn xuống cảm thấy váng óc, vội nhắm mắt lại.Chàng tưởng chừng đang chơi vơi trên không. Gió mạnh quạt vào mặt, chàng nhữngsợ văn sĩ bồng mình thêm nhiều trọng lượng có thể làm cho đứt dây mây té xuống ắtphải tan xương nát thịt.Chàng còn đang ngẫm nghĩ bỗn ...