Danh mục

Xác chết loạn giang hồ - Hồi 28

Số trang: 8      Loại file: doc      Dung lượng: 59.50 KB      Lượt xem: 11      Lượt tải: 0    
Hoai.2512

Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Lúc này Tiêu Lĩnh Vu đã rảnh, chàng liền hỏi: - Nếu vãn bối ra được khỏi hang này quyết không phụ lòng kỳ vọng của lão tiền bối. Vãn bối sẽ hết sức kiếm cho bằng được hai nhân vật kia. Chàng ngừng lại một chút rồi tiếp: - Có điều vãn bối chưa hiểu hiện nay hai người đó ở đâu? Trang Sơn Bối đáp: - Hỡi ơi! Việc này nói thì dễ mà làm rất khó. Không chừng họ chết rồi. Có thể họ bị hãm vào trong cung cấm... ...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Xác chết loạn giang hồ - Hồi 28 Chương 28 Ngự Kiếm Thuật Ðả Thương Hòa ThượngLúc này Tiêu Lĩnh Vu đã rảnh, chàng liền hỏi:- Nếu vãn bối ra được khỏi hang này quyết không phụ lòng kỳ vọng của lão tiền bối.Vãn bối sẽ hết sức kiếm cho bằng được hai nhân vật kia.Chàng ngừng lại một chút rồi tiếp:- Có điều vãn bối chưa hiểu hiện nay hai người đó ở đâu?Trang Sơn Bối đáp:- Hỡi ơi! Việc này nói thì dễ mà làm rất khó. Không chừng họ chết rồi. Có thể họ bịhãm vào trong cung cấm...Tiêu Lĩnh Vu nghe nói đến hai chữ cung cấm bất giác chấn động tâm thần suýt nữakhí huyết chạy lộn đường.Trang Sơn Bối nội công tinh thâm, phát giác ra liền. Lão đề tụ chân khí trút một luồngđại lực vào nội phủ Tiêu Lĩnh Vu để giúp đỡ chàng đưa luồng nghịch khí về đúng kinhmạch và khẽ bảo chàng:- Hài tử! Lúc hành công mà ta nói chuyện thế này là một điều tối kỵ. Ngươi hãy trừngthanh tạp niệm để ta giúp ngươi đẩy chân khí vào mấy chỗ huyệt mạch khó tới nơi.Tiêu Lĩnh Vu cảm thấy luồng nhiệt lực trong gan bàn tay lão đột nhiên tăng cường àoạt trút vào người chàng. Chàng biết mình chỉ sơ ý phân tâm một chút để khí huyếtchạy lạc đường là có thể uổng mạng hay thành người tàn phế. ít lắmcũng phải điều trị mấy tháng mới khôi phục được.Chàng liền tập trung tinh thần, gạt bỏ tạp niệm, để hết tâm trí vào việc hành côngdung hoà với luồng nhiệt lực ở ngoài đẩy vào.Dần dần chàng đi tới chỗ vô ngã, không biết tới mình nữa.Khi chàng tỉnh dậy, ánh dương quang loá mắt, mặt trời đã lên cao ba sào.Ngọn tuyệt phong này cao hơn mấy toà núi chung quanh. Trên đỉnh núi tuy quanh nămvừng thái dương chiếu vào, nhưng băng đóng dày hàng thước ngưng kết mấy ngànnăm. Về mùa hạ khí trời nóng, băng đọng trên đỉnh núi lớp trên mặt rữa ra, nhưngchiều đến khí nóng mặt trời giảm đi, nước rắn lại thành băng ngay.Lúc này ánh triều dương chiếu xuống băng thành từng vùng kim quang. Xa xa nhữngngọn núi tuyết đọng cũng hiện ra những màu sặc sỡ, cảnh sắc tuyệt đẹp hiếm thấy ởnhân gian.Tiêu Lĩnh Vu trong lòng khoan khoái la lên:- Lão tiền bối! Ðỉnh núi tuyết đọng biến thành rực rỡ. Cảnh vật này vãn bối chưađược thấy bao giờ.Nhưng núi non quạnh quẽ không thấy tiếng dội.Tiêu Lĩnh Vu quay đầu nhìn lại đã không thấy bóng Trang Sơn Bối đâu nữa.Tiêu Lĩnh Vu nghĩ thầm:- Phải rồi! Trước lão đã để mình ta ở trên võng mây cho ta chuyên tâm chú ý luyệncông. Bây giờ lão lại lưu mình ta ở lại trên tuyệt phong này, tất nhiên có chỗ tác dụng.Trời sắp đúng ngọ. Vừng thái dương càng nóng dữ. Tiêu Lĩnh Vu phơi nắng da thịt selại rất khó chịu. Trên đỉnh núi băng đọng mặt trời chiếu vào bốc lên từng làn hơitrắng. Một đằng mặt trời nóng dữ, một đằng băng đọng lạnh buốt. ở trên ngọn núivừa nóng dữ vừa rét tê.Tiêu Lĩnh Vu vì muốn chống với khí lạnh, khí nóng xâm nhập vào người, chàng chỉ cócách vận nội công để kháng cự. Tuy chàng đã học được huyền môn tâm pháp để làmcăn bản cho nội công, xong chưa biết vận khí để ngăn ngừa những cái gì ở bên ngoàixâm nhập vào. Nhưng gặp lúc hàn nhiệt cấp bách, phản ứng tự nhiên thúc đẩy chàngvận công đề khí.Khi trời tối rồi, gió núi rất dữ, Tiêu Lĩnh Vu thấy thế gió hung mãnh tưởng chừngmuốn nhổ núi tung lên, chàng không khỏi kinh hãi nghĩ thầm:- Gió thổi mạnh thế này. Ðỉnh núi băng đọng trơn tuột mà lại không có vật gì bấu víuhá chẳng để gió thổi bay người xuống núi?ý niệm cầu sinh thúc đẩy chàng vung quyền đấm xuống mặt băng rắn chắc. Mộtmiếng băng vỡ ra. Chàng thò tay móc lên thành cái hố nhỏ rồi nằm phục xuống đó,quamột đêm dài dằng dẵng. Mặt băng dưới người chàng tan ra thành nước khiến chàngướt cả quần. Còn áo thì lúc ở mỏm đá trên vách núi chàng đã xé ra làm dây để lấy nấmăn nên chẳng còn mảnh nào.Thời gian vùn vụt, Tiêu Lĩnh Vu lại ở trên núi thêm một trăm ngày.Một trăm ngày này chàng phải trải qua đủ thứ mưa gió nóng lạnh.Trang Sơn Bối cứ cách vài ngày lại trở về một lần đưa thức ăn và chỉ điểm cách luyệnnội công tâm pháp cho chàng, nhưng lão tuyệt không nhắc tới chuyện xuống núi.Tiêu Lĩnh Vu cũng quật cường không hỏi đến.Thời kỳ gian khổ này trong mình Tiêu Lĩnh Vu nảy ra rất nhiều tiềm năng, ngày chốngtrời nắng, đêm ngăn giá lạnh. Nội công chàng tiến bộ rất nhiều.Một đêm kia bầu trời trong vắt, vừng nguyệt tỏ lơ lửng trên không. Tiêu Lĩnh Vu điquanh đỉnh núi một vòng, bất giác nổi hào khí ngửa mặt nhìn trời hú lên một tiếng dài.Tiếng hú chưa dứt bỗng nghe tiếng người thở dài nói:- Thật là một đứa nhỏ kiên quyết.Tiêu Lĩnh Vu quay đầu nhìn lại thì thấy một thiếu phụ trung niên mình mặc áo lamđứng ở phía sau chàng cách chừng sáu, bảy thước.Tiêu Lĩnh Vu vừa ngó thấy đã nhận ra là Liễu Tiên Tử. Chàng liền chắp tay xá dài nói:- Vãn bối là Tiêu Lĩnh Vu xin bái kiến lão tiền bối.Liễu Tiên Tử tủm tỉm cười hỏi:- Hài tử! Ngươi ở trên đỉnh núi tuyết này đã bao lâu?Tiêu Lĩnh Vu đáp:- Ðến lúc trăng đứng đầu đêm nay là vừa tròn một trăm ngày.Liễu Tiên Tử hắng dặng một tiếng rồi nói:- Anh đồ gàn trúng phải ...

Tài liệu được xem nhiều: