Danh mục

Xác Chết Loạn Giang Hồ - Hồi 3

Số trang: 13      Loại file: doc      Dung lượng: 57.50 KB      Lượt xem: 10      Lượt tải: 0    
Jamona

Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Tiêu Lĩnh Vu nghĩ thầm :-Ta chỉ ngấm ngầm nhìn ra miệng giếng là Tiểu San chẳng có cách nào đem Vân di ra ngoài mà qua được tai mắt ta.Gã ngửng đầu nhìn lên miệng giếng cao đến hơn trượng mà chung quanh giếng không có một điêm tựa thì chẳng hiểu Tiểu San bằng cánh nào đem Vân di ra ngoài, gã liền hỏi :-Nếu bên ngoài không có người thòng dây vào thì chúng ta làm thế nào mà lên được ?
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Xác Chết Loạn Giang Hồ - Hồi 3 Hồi 3 Khâu Tiểu San Tìm nơi Gởi Xác MẹTiêu Lĩnh Vu nghĩ thầm :-Ta chỉ ngấm ngầm nhìn ra miệng giếng là Tiểu San chẳng có cách nào đem Vân di rangoài mà qua được tai mắt ta.Gã ngửng đầu nhìn lên miệng giếng cao đến hơn trượng mà chung quanh giếng khôngcó một điêm tựa thì chẳng hiểu Tiểu San bằng cánh nào đem Vân di ra ngoài, gã liềnhỏi :-Nếu bên ngoài không có người thòng dây vào thì chúng ta làm thế nào mà lên được ?Tuy gã thông minh hơn người nhưng hãy còn nhỏ tuổi nên chưa biết gì về chuyệngiang hồ.Khâu Tiểu San cười nghĩ thầm :-Tuy gã là trẻ nít mà nghĩ được cách thòng giây kéo người lên cũng khá lắm.Cô liền đáp :-Hiền đệ cứ nhắm mắt lại, ta sẽ đưa hiền đệ lên.Tiêu Lĩnh Vu bụng bảo dạ :-Vách giếng dựng đứng thì trừ phi mọc cách mới bay lên được. Còn không thì vịn vàođâu mà trèo ?Tuy trong lòng gã hoài nghi nhưng cũng không hỏi nữa từ từ nhắm mắt lại.Nguyên gã đã có chú ý ngấm ngầm xem Khâu Tiểu San đưa mình lên bằng cách nào.Bỗng nghe Khâu Tiểu San hô :-Hiền đệ hãy coi chừng !Rồi cô đưa hai tay ra nắm lấy cạnh sườn Tiêu Lĩnh Vu nói tiếp :-Hiền đệ đừng sợ chi hết.Tiêu Lĩnh Vu cảm thấy một luồng lực đạo cực kỳ mãnh liệt đưa cả người gã lên rồitung ra ngoài.Chỉ trong chớp mắt, gã mở mắt ra nhìn thấy tuyết trắng, gió lạnh thổi vào mặt,ngườigã đã ra khỏi giếng khô.Khâu Tiểu San cũng vọt lên theo, cô đưa hai tay ra đỡ lấy Tiêu Lĩnh Vu rồi hạ mìnhxuống, cô khẽ hỏi :-Hiền đệ có sợ không ?Tiêu Lĩnh Vu thở phào một cái đáp :-Vừa rồi hơi hoang mang một chút nhưng bây giờ không sợ nữa...Gã chuyển động mục quang nhìn Khâu Tiểu San rồi trịnh trọng nói :-Vân di đối đãi với tiểu đệ rất thân ái. Tiểu đệ tha thiết đưa di thể của Vân di đến nơian táng.Vậy điều hẹn ước giữa chúng ta đã thành nhất định. Tỷ tỷ đừng gạt tiểu đệ lén lút bỏđi.Khâu Tiểu San sửng sốt đáp :-Nếu hiền đệ muốn theo ta há chẳng gây mối lo ngại cho lệnh tôn và lệnh đường ư ?Tiêu Lĩnh Vu lắc đầu đáp :-Sau khi tống táng Vân di tiểu đệ sẽ trở về ngay.Lúc ra đi tiểu đệ chỉ cần để lại một phong thư để nói với gia gia là được.Khâu Tiểu San từ từ đáp :-Ðược rồi vậy canh ba đêm nay ta sẽ trở lại tìm hiền đệ.Tiêu Lĩnh Vu trở gót đi ngay không ngoảnh cổ lại, gã tiến vào trong luống hoa rậm.Khâu Tiểu San nhìn bóng sau lưng Tiêu Lĩnh Vu, trong lòng cảm khái nghĩ thầm:-Gã không quay lại lần nào tức là tin ta không lừa gạt gã.Trong di thư của má má tuy có dặn ta hết lòng chiếu cố cho gã nhưng không nói rõ làcó đưa gã ra khỏinhà hay không. Nhà họ Tiêu đối với má má ân thâm nghĩa trọng. Ta chẳng thể bỏ TiêuLĩnh Vu, mà đưa gã đi thì àm cho hai vị lão nhân gia phải đau buồn về nỗi mất con.Trong lòng xoay chuyển ý nghĩ, cô khó mà tìm ra được quyết định.Nhắc lại là Tiêu Lĩnh Vu về phòng vội viết phong thơ cáo biệt gia nương, gã lại thuxếp quần áo gói thành một bọc giấu ở gầm giường. Tuy gã chưa từng bỏ nhà ra đi,song thường được nghe gia gia nói đến chuyện xa nhà lòng gã rất hăng hái.Tiêu Lĩnh Vu chỉ mong cho mặt trời mau lặn, một ngày ài tựa hàng năm, gã nghĩ tớichuyến này ra đi cùng khâu Tiểu San không biết ngày nào trở về để gặp song thân,trong lòng không khỏi bồi hồi. Nhưng lập tức gã lại nghĩ đến đi xa mở rộng tầm mắt,thành ra trong lòng vừa hồi hộp vừa khấp khởi vui mừng.Bao nhiêu luồng tư tưởng nổi lên như sóng cồn khiến cho Tiêu Lĩnh Vu không sao ngủđược, gã ngồi chờ cho đến canh ba vẫn chưa thấy Khâu Tiểu San tới thì trong lòng rấtđỗi bồn chồn, gã tan ra ngoài để tìm kiếm, bỗng nghe ngoài cửa sổ có thanh âm dịudàng nói vọng vào :-Hiền đệ ! Ðã tỉnh giấc chưa ?Tiêu Lĩnh Vu đứng bật dậy chụp lấy bọc quần áo ở gầm giừng chạy ra ngoài.Quả nhiên Khâu Tiểu San đã y hẹn tới kiếm. Cô đón lấy bọc áo ở trong tay Tiêu LĩnhVu rồi khẽ nói :-Hiền đệ ! Ta bồng hiền đệ đi.Cô ôm lấy Tiêu Lĩnh Vu mà chạy như bay.Tiêu Lĩnh Vu thấy Khâu Tiểu San lúc nhảy cao vọt người đi như chim. Bức tường vâycao bảy thước cô cũng vọt qua một cách dễ dàng trong lòng gã rất đỗi khâm phục,miệng lẩm bẩm :-Ta phải luyện thành bản lãnh y như tỷ tỷ mới không uổng phí đời người.Thân pháp Khâu Tiểu San thật là kỳ tuyệt ! Chỉ trong chớp mắt cô đã chạy đến rừngphong già.Ðêm nay không có ánh trăng, vòm trời đầy sao, dưới đất tuyết đọng gió lạnh căm cămkhiến người đi đường phải rét run.Tiêu Lĩnh Vu rụt đầu chúi vào lòng Khâu Tiểu San.Ðột nhiên cô dừng bước khẽ nói :-Hiền đệ lên xe đi !Tiêu Lĩnh Vu ngẩng đầu nhìn thấy một cỗ xe ngựa mui đen dừng lại trên đất tuyết.Gió thổi mui xe lay động phập phù.Khâu Tiểu San mở rèm đặt Tiêu Lĩnh Vu xuống rồi nói :-Trong xe đã sắp đủ chăn đệm cho hiền đệ.Hiền đệ chờ ta từ chập tối đến nửa đêm chắc mệt lắm rồi. Hãy nằm xuống ngủ đimột lúc.Cô không chờ Tiêu Lĩnh Vu trả lời đã buông rèm xuống.Cỗ xe này rèm dường như làm bằng thứ vải dầy. Rèm buông gió không thổi vào đượcnữa.Trong xe tối mò, giơ bàn tay tr ...

Tài liệu được xem nhiều: