Thông tin tài liệu:
Tiêu Lĩnh Vu nói: - Câu chuyện nhỏ nhặt đó hà tất đại trang chúa phải quân tâm? Chàng đảo mắt nhìn quanh thấy trên lâu bữa nay có chỗ khác hôm qua là trong phòng mé đông có treo một bức màn lụa vàng rộng chừng tám thước. Thẩm Mộc Phong mời khách ngồi rồi nói: - Chu nhị đệ đêm qua có nói chuyện về võ công của Tiêu huynh. Y rất khâm phục và có ý muốn với lên cao...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Xác chết loạn giang hồ - Hồi 35 Chương 35 Thẫm , Chu , Tiêu Kết Nghĩa Chi LanTiêu Lĩnh Vu nói:- Câu chuyện nhỏ nhặt đó hà tất đại trang chúa phải quân tâm?Chàng đảo mắt nhìn quanh thấy trên lâu bữa nay có chỗ khác hôm qua là trong phòngmé đông có treo một bức màn lụa vàng rộng chừng tám thước.Thẩm Mộc Phong mời khách ngồi rồi nói:- Chu nhị đệ đêm qua có nói chuyện về võ công của Tiêu huynh. Y rất khâm phục vàcó ý muốn với lên cao...Tiêu Lĩnh Vu ngơ ngác hỏi:- Chuyện gì vậy?Chu Triệu Long đỡ lời:- Ðại trang chúa cũng biết Chu huynh tài hoa tuyệt thế, trăm năm hiếm có, muốn cùngTiêu huynh kết giao. Không hiểu ý kiến Tiêu huynh ra sao?Tiêu Lĩnh Vu sửng sốt đáp:- Cái đó tiểu đệ khi nào dám hy vọng? Tiểu đệ bất quá chỉ là một kẻ hậu tiến mạthọc.Chu Triệu Long ngắt lời:- Ngày trước Lưu, Quan, Trương kết nghĩa đào viên chia sẻ ngọt bùi, chung lo hoạnnạn mà để tiếng thơm hơn đời. Tiểu đệ tuy bất tài nhưng cũng muốn bắt chước thịnhsự của cổ nhân.Tiêu Lĩnh Vu nghĩ thầm:- Hai người này đột nhiên coi ta trịnh trọng, không hiểu họ có dụng ý gì? Chẳng lẽ họthật tình vì thấy võ công ta cao thâm mà khâm phục?Tuy chàng được ba vị dị nhân truyền dạy võ công mà chính chàng cũng không hay biếtmình đã luyện đến trình độ nào, vào hàng nhân vật thứ mấy trong võ lâm.Chu Triệu Long kéo tấm rèm lụa vàng mở ra thì phía trong là bức hoạ Ðào viên kếtnghĩa treo trên vách. Phía trước bức tranh đã bày hương án, lễ phẩm và một bát rượulớn. Hai ngọn đèn hồng trúc cao lớn đặt hai bên.Xem chừng nếu Tiêu Lĩnh Vu ưng thuận là lập tức cử hành trọng lễ kết nghĩa anh em.Chu Triệu Long nhìn chằm chặp vào mặt Tiêu Lĩnh Vu thủng thẳng hỏi:- Tiêu huynh mà không chê anh em tại hạ, vui lòng kết nghĩa hay trái lại cũng xin chobiết?Tiêu Lĩnh Vu trầm ngâm một chút rồi đáp:- Vụ này tiểu đệ nghĩ lại rồi mới trả lời được.Thẩm Mộc Phong hơi biến sắc mặt hỏi:- Việc kết minh đâu có thể miễn cưỡng được? Tiêu huynh đã không muốn thì thôi.Bầu không khí trong trường biến thành trơ trẽn.Thẩm Mộc Phong và Chu Triệu Long cùng ngó thẳng vào mặt Tiêu Lĩnh Vu.Chu Triệu Long khoé mắt lộ vẻ khẩn cầu. Còn Thẩm Mộc Phong sắc mặt vẫn thảnnhiên khiến người ta khó mà hiểu được ý hắn.Tiêu Lĩnh Vu khẽ buông tiếng thở dài đứng dậy nói:- Hai vị đã coi trọng tiểu đệ như vậy, nếu tiểu đệ còn khước từ thì ra bất cận nhântình.Chu Triệu Long cả mừng hỏi:- Tiêu huynh chấp nhận rồi phải không?Tiêu Lĩnh Vu gật đầu đáp:- Tiểu đệ vẫn còn khờ dại, xin hai vị huynh trưởng giáo huấn thêm cho.Chàng còn ít tuổi non mặt, tuy thấy chuyện này đột ngột nhưng bị thái độ khẩn khoảncủa hai người làm cho bối rối, chàng không tự chủ được đành phải ưng thuận.Thẩm Mộc Phong vẻ mặt đang lạnh lùng bỗng nở một nụ cười nói:- Tiêu huynh đệ cứ yên tâm. Bữa nay chúng ta kết nghĩa rồi sinh tử có nhau.Huynh đệ có chỗ nào cần đến bọn ta thì dù nhảy vào nước lửa cũng chẳng từ nan.Hắn nói rồi tiến đến trước hương án khẽ vỗ tay hai tiếng.Cánh cửa ngầm trong bức tường lay động. Hai thiếu nữ áo trắng tiến ra thắp đèn nếnlên xong rồi lùi lại.Thẩm Mộc Phong thắp hương cắm vào bát hương rồi quỳ xuống chắp tay tuyên thệ:- Thẩm Mộc Phong này năm nay 48 tuổi, cùng Chu Triệu Long và Tiêu Lĩnh Vu kếtnghĩa giao minh. Từ nay hoạn nạn cùng lo, sống chết có nhau. Nếu sinh lòng bội bạcđã có trời đất chứng minh, chẳng được yên lành.Hắn đứng dậy cầm lưỡi truỷ thủ trên bàn chích đầu ngón tay cho máu chảy vào bátrượu.Chu Triệu Long và Tiêu Lĩnh Vu cùng lập lời trọng thệ rồi thích huyết.Thẩm Mộc Phong quấy đều bát rượu, chia làm ba chung, mỗi người uống một chung.Thẩm Mộc Phong lại giơ tay lên vẫy. Hai thiếu nữ áo trắng lật đật chạy ra thu dọnbàn thờ và bức hoạ Ðào viên kết nghĩa rồi lùi ra.Thẩm Mộc Phong trong lòng vui sướng tủm tỉm cười nói:- Tam đệ! Từ nay chúng ta đã kết minh, tình đồng cốt nhục. Anh em có hoạn nạn haycông việc gì cứ nói cho nhau biết...Tiêu Lĩnh Vu chợt nhớ tới Khâu Tiểu San liền nói:- Tiểu đệ có một chuyện khó giải quyết, không hiểu nên bắt đầu từ đâu.Thẩm Mộc Phong hỏi:- Việc gì? Nếu ta làm được sẽ hết sức giúp Tam đệ.Tiêu Lĩnh Vu cười đáp:- Kể ra việc này cũng không có chi cần kíp, tiểu đệ muốn kiếm hành tung hai người.Chu Triệu Long hỏi:- Ai vậy? Tam đệ cứ nói tên họ để đại ca đây chủ trương cho.Gã này rất khéo nói, ai nghe cũng lọt tai.Tiêu Lĩnh Vu đáp:- Tiểu đệ muốn kiếm Trung Châu Nhị Cổ.Chàng nhớ rằng trên thế gian này chỉ có Trung Châu Nhị Cổ là biết Khâu Tiểu San lạclõng nơi đâu. Nếu muốn kiếm Khâu Tiểu San tất phải tìm đến Trung Châu Nhị Cổmới hỏi ra được.Thẩm Mộc Phong trầm ngâm một lúc rồi nói:- Năm năm trước Trung Châu Nhị Cổ đột nhiên mất tích trên chốn giang hồ. Số đôngbạn hữu võ lâm đều lầm tưởng chúng chết rồi, hay đã tích luỹ được nhiều kim ngânchâu báu nên tìm chốn lánh đời hưởng thụ không trở lại giang hồ nữa. Nhưng bọnchúng che mắt tiểu huynh thế nào được! Hai người đó chẳng những chưa chết màcũng không lánh đời, vẫn qua lại giang hồ. Chúng ỷ vào thuật hoá trang kỳ diệu biếncải thành nhiều lối mà thôi.Chu Triệu Long ngắt lời:- Trung Châu Nhị Cổ là những nhân vật nổi tiếng mấy chục năm nay và kiếm chúngchẳng khó khăn gì. Sao bây giờ không để nguyên chân tướng qua lại giang hồ mà phảiẩn tích mai danh trà trộn võ lâm?Thẩm Mộc Phong cười đáp:- Hai người đó lòng tham không đáy, vừa lừa gạt vừa cướp đoạt được không biết baonhiêu tài sản mà vẫn chứng nào tật nấy. Non sông còn biến đổi chứ tính người khó nỗichuyển dời. Dù họ chỉ còn sống một ngày cũng chẳng chịu buông tay. Bọn chúng ẩntích mai danh qua lại giang hồ tất là muốn tìm kiếm điều gì, hoặc bị một vố cay đắngkhông tiện lộ diện hành động để mất thanh danh, nên mới thay hình đổi dạng ngấmngầm trà trộn vào chốn giang hồ để điều tra hành tung địch nhân.Chu Triệu Long hỏi:- Trung Châu Nhị Cổ có đi lại gì với Bách Hoa sơn trang ta không?Thẩm Mộc Phong đáp:- Trước kia chúng ta có gặp nhau mấy lần, nhưng không phải đồng đạo thành ra a ...