Danh mục

Xác chết loạn giang hồ - Hồi 36

Số trang: 8      Loại file: doc      Dung lượng: 55.00 KB      Lượt xem: 12      Lượt tải: 0    
Hoai.2512

Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Tiêu Lĩnh Vu chú ý nhìn thấy người này bị rách áo nơi cạnh sườn mé tả. Máu đọng lại dường như đã bị thương khá lâu mà lại phải chạy một hồi nên thần trí mệt mỏi lịm đi không biết gì nữa. Chu Triệu Long vẫn ngồi yên, trầm giọng nói: - Tam đệ! Tam đệ buông hắn ra để hắn nghỉ một lúc. Tiêu Lĩnh Vu vội đáp: - Người này bị thương rất nặng, e rằng khó tự phục hồi được. ...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Xác chết loạn giang hồ - Hồi 36 chương 36 Tam Liễu Loan Tế Ðiện Tiêu Lĩnh VuTiêu Lĩnh Vu chú ý nhìn thấy người này bị rách áo nơi cạnh sườn mé tả. Máu đọng lạidường như đã bị thương khá lâu mà lại phải chạy một hồi nên thần trí mệt mỏi lịm đikhông biết gì nữa.Chu Triệu Long vẫn ngồi yên, trầm giọng nói:- Tam đệ! Tam đệ buông hắn ra để hắn nghỉ một lúc.Tiêu Lĩnh Vu vội đáp:- Người này bị thương rất nặng, e rằng khó tự phục hồi được.Chàng đặt bàn tay mặt lên lưng người áo đen thúc đẩy chân khí vào huyệt mạch môncủa hắn.Người áo đen được Tiêu Lĩnh Vu trút luồng nội lực thâm hậu vào mình, nét mặt lợt lạtdần dần hồng hào trở lại, thần trí cũng từ từ tỉnh táo. Hắn dương mắt lên nhìn ChuTriệu Long, mấp máy mãi mới nói được:- Nhị... trang... chúa!...Chu Triệu Long sắc mặt nghiêm nghị cất tiếng lạnh lùng hỏi:- Sao ngươi lại bị thương?Người áo đen khó nhọc lắm mới thốt lên được thành tiếng nhát gừng:- Tiểu nhân... ở bờ sông... bị người đâm một kiếm... thương thế rất trầm trọng...Chu Triệu Long giục:- Ta đã biết ngươi bị thương nặng rồi, e rằng khó lòng cứu sống được. Vậy ngươi cóđiều gì thì nói mau đi!Người áo đen lắp bắp:- Người kia hỏi tiểu nhân... có phải tiểu nhân ở Bách Hoa sơn trang không? Ðại trangchúa... phải chăng là... Huyết ảnh Tử Thẩm Mộc Phong?...Chu Triệu Long lại hỏi:- Ngươi đã bảo hắn chưa?Người áo đen đáp:- Tiểu nhân vẫn nhớ lề luật của Bách Hoa sơn trang chúng ta... Dù có bị họ nghiêmhình khảo đả... tiểu nhân cũng không nói rõ tình hình cho hắn biết...Chu Triệu Long gật đầu nói:- Thế thì hay lắm. Ngươi nói tiếp đi.Người áo đen nói:- Hắn ra tay rất lẹ... tiểu nhân chưa kịp nhìn rõ... Bỗng thấy hoa lên một cái...tiểu nhânliền bị trúng kiếm té xuống ngay.Chu Triệu Long hơi biến sắc hỏi:- Hắn chỉ tấn công một chiêu đã đả thương ngay được ngươi ư?Người áo đen đáp:- Không đầy một chiêu... Tiểu nhân vừa thấy hắn đặt tay vào chuôi kiếm... Tiếp theohàn quang loé lên là tiểu nhân... bị thương rồi... chưa kịp trông rõ hắn ra tay phóngkiếm.Chu Triệu Long hỏi:- Ngươi còn nhớ được tướng mạo hắn không?Người áo đen đáp:- Tiểu nhân nhớ không rõ... nhưng hắn còn ít tuổi lắm,... mà ra tay cực kỳ thần tốc...Gã nói tới đây rồi miệng ú ớ không nghe rõ nữa.Chu Triệu Long vội đứng lên tay cầm lấy chung trà đổ rưới vào mặt người áo đen, lớntiếng hỏi:- Người đó tên gì, ngươi có biết không?Người áo đen được rưới nước lạnh vào mặt thần trí tỉnh lại một chút, lắp bắp nói:- Tiểu nhân... không nhớ rõ... dường như hắn tên gọi... Tiêu... Lĩnh Vu...Tiêu Lĩnh Vu sửng sốt hỏi:- Hắn là Tiêu Lĩnh Vu ư?Người áo đen rung lên một hồi rồi nhắm mắt lại chết hẳn.Chu Triệu Long vẻ mặt bình tĩnh, tuyệt không kinh động chút nào. Gã nói:- Tam đệ! Buông gã ra. Gã đã chết rồi.Tiêu Lĩnh Vu từ từ đặt thi thể người áo đen xuống, hất những giọt nước trên tay áo rồinói:- Nếu nhị ca không hỏi gấp, để y kịp vận khí điều dưỡng và để tiểu đệ thúc đẩy thêmchân khí vào thì có cơ sống thêm được, hay ít ra cũng không chết lẹ đến thế.Và như vậy chúng ta còn hỏi thêm gã được mấy điều.Chu Triệu Long cười nói:- Gã bị trọng thương lại phải chạy một hồi, ra máu quá nhiều thì khó lòng cứu sống.Chậm tí nữa thì ngay mấy câu vừa rồi cũng không kịp hỏi.Tiêu Lĩnh Vu ngoài miệng không nói nhưng nghĩ thầm trong bụng:- Vị minh huynh này của ta đầy vẻ văn nhã ôn hoà mà lòng dạ rất ác độc. Y chỉ cầnhỏi mấy câu chứ không tiếc mạng người.Bỗng nghe Chu Triệu Long bật cười nói:- Sao? Tam đệ tưởng tâm địa ta độc ác lắm phải không?Gã ngừng lại một chút rồi tiếp:- Hỡi ơi! Tam đệ! Trên chốn giang hồ muốn dương danh lập nghiệp cần phải có chútthủ đoạn thâm trầm và lòng dạ tàn nhẫn. Vì thế mà có câu Lượng nhỏ đâu phảingười quân tử? Không độc sao thành đấng trượng phu?. Mấy chữ này ảo diệu vôcùng. Con người phải biết ứng dụng.Tiêu Lĩnh Vu khẽ thở dài nói:- Nhị ca! Tiểu đệ có mấy lời, không nói ra thì như người tắc cổ.Chu Triệu Long mỉm cười nói:- Tam đệ cứ nói ra. Tiểu huynh rửa tai nghe đây.Tiêu Lĩnh Vu nói:- Vừa rồi gã áo đen nhắc tới Tiêu Lĩnh Vu nào đó, e rằng... chính người ấy mới oaidanh hiển hách thiên hạ.Chu Triệu Long hỏi:- Nếu vậy cái tên Tiêu Lĩnh Vu của tam đệ chỉ là giả mạo hay sao?Tiêu Lĩnh Vu đáp:- Không phải thế. Chính tên tiểu đệ là Tiêu Lĩnh Vu. Còn người kia cũng lấy tên này,chẳng hiểu có dụng ý gì?Chu Triệu Long đáp:- Trên đời thiếu gì người trùng tên trùng họ. Tam đệ bất tất phải quan tâm.Tiêu Lĩnh Vu nói:- Tiểu đệ muốn đi kiếm y để hỏi coi cái tên Tiêu Lĩnh Vu từ đâu mà ra.Chu Triệu Long chỉ mỉm cười chứ không trả lời.Tiêu Lĩnh Vu lại nói:- Tiểu đệ phải ra bờ sông xem người kia còn ở đấy không?Chu Triệu Long đáp:- Nhất định hắn đã đi rồi còn đến làm chi vô ích.Tiêu Lĩnh Vu ngó người áo đen hỏi:- Chẳng lẽ người bên mình bị hắn đả thương rồi cứ để cho hắn bình yên ra đi?Chu Triệu Long hỏi lại:- Theo ý tam đệ thì sao?Tiêu Lĩnh Vu đáp:- Phải đi kiếm hắn hỏi cho ra lẽ.Chu ...

Tài liệu được xem nhiều: