Thông tin tài liệu:
Ðồng tử áo xanh khinh công kỳ tuyệt chạy nhanh như bay. Tiêu Lĩnh Vu đuổi theo ngoài trăm trượng mới gần hơn được 2, 3 thước. Chu Triệu Long còn cố gắng theo kịp chàng, nhưng năm đại hán bị bỏ xa đến mấy trượng. Ðồng tử cứ theo bờ sông mà chạy được chừng 4, 5 dặm, đột nhiên gã nhảy xuống một con thuyền nhỏ. Tiện tay gã nhổ neo lên. Trong khoang thuyền bóng người thấp thoáng, một đồng tử áo xanh khác chống sào vào bờ đẩy thuyền ra giữa sông. ...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Xác chết loạn giang hồ - Hồi 37 Chương 37 Khúc Ðoạn Hồn Tan Nát Ruột GanÐồng tử áo xanh khinh công kỳ tuyệt chạy nhanh như bay. Tiêu Lĩnh Vu đuổi theongoài trăm trượng mới gần hơn được 2, 3 thước.Chu Triệu Long còn cố gắng theo kịp chàng, nhưng năm đại hán bị bỏ xa đến mấytrượng.Ðồng tử cứ theo bờ sông mà chạy được chừng 4, 5 dặm, đột nhiên gã nhảy xuống mộtcon thuyền nhỏ. Tiện tay gã nhổ neo lên.Trong khoang thuyền bóng người thấp thoáng, một đồng tử áo xanh khác chống sàovào bờ đẩy thuyền ra giữa sông.Lúc này Tiêu Lĩnh Vu còn cách đồng tử áo xanh đến 2, 3 trượng. Ðộng tác của gã tuymau lẹ nhưng cũng chậm lại một thời gian. Lúc con thuyền vừa rời khỏi bờ sông thìTiêu Lĩnh Vu đã đuổi đến nơi. Chàng tung mình nhảy vọt xuống thuyền.Gã đồng tử cầm sào tre liền ra chiêu Hoành tảo thiên quân đánh lại.Tiêu Lĩnh Vu lún người thấp xuống, cây sào quét qua trên đầu chàng. Tiện đà chàngchụp lấy đầu sào. Ðộng tác của chàng mau lẹ đến nỗi không ai nhìn rõ.Ðồng tử áo xanh rung tay một cái hất cây sào ra.Chu Triệu Long lớn tiếng la:- Tam đệ trở về thôi. Bọn chúng không chạy thoát được đâu.Tiêu Lĩnh Vu nắm được đầu sào mượn thế hít một hơi chân khí toan nhảy xuốngthuyền. Không ngờ đồng tử áo xanh đột nhiên liệng sào ra, người chàng cũng bị hất lùilại một bên. Con thuyền nhỏ rẽ sóng chạy ra giữa sông.Tiêu Lĩnh Vu tuy được ba vị dị nhân truyền thụ tuyệt kỹ, nhưng không có mấy kinhnghiệm lâm địch, ứng biến chưa được linh hoạt. Chàng chống sào tre xuống nướcmượn đà nhảy lên bờ. Nhưng lúc này đã cách bờ sông đến 4 trượng mà đà nhảy củachàng có hạn, người chưa vào đến bờ đã rớt xuống.Bỗng nghe Chu Triệu Long hô lớn:- Tam đệ hãy đón lấy.Gã vừa hô vừa liệng ra một khúc dây trắng.Tiêu Lĩnh Vu nắm được đầu dây thì hai chân đã xuống tới mặt nước.Chu Triệu Long hết sức giật dây, Tiêu Lĩnh Vu liền mượn thế nhảy vọt lên bờ.Chàng ngoảnh đầu nhìn ra thì con thuyền đã ra xa mấy chục trượng. Bất giác chàngbuông tiếng thở dài nói:- Không ngờ thằng nhỏ này ít tuổi mà xảo quyệt phi thường!Chu Triệu Long an ủi chàng:- Trên chốn giang hồ rất nhiều sự hiểm trá. Từ nay tam đệ nên thận trọng một chút.Tiêu Lĩnh Vu nhìn con thuyền mỗi lúc mỗi xa dường như chưa cam tâm. Chàng thở dàinói:- Nhị ca! Còn biện pháp nào đuổi kịp nữa không?Chu Triệu Long trầm ngâm một chút rồi đáp:- Bọn chúng đi thuyền mà lại rất thạo nghề. Bây giờ dù chúng ta có thuyền cũng khólòng đuổi kịp. Chi bằng hãy về trang đã. Bọn chúng còn ở trong vòng trăm dặm thànhQuý Châu thì chỉ trong một ngày một đêm là có thể điều tra ra được hành tung.Tiêu Lĩnh Vu nhìn bóng con thuyền chạy trên mặt sông, lòng chàng nảy ra rất nhiềunghi vấn, tự hỏi:- Người tế điện ta là ai? Hai gã đồng tử khinh công trác tuyệt, nội lực hùng hậu hiểnnhiên đã được một tay cao thủ nội gia rèn luyện có phương pháp từ thuở nhỏ.Tại sao những người đó lại đến chỗ hoang lương này tế điện ta?Chàng tính lại ngày tháng và biết đích linh vị kia chua tên mình chứ không còn TiêuLĩnh Vu nào khác. Hiển nhiên người sai đồng tử đến tế điện là có chỗ dụng tâm,nhưng chàng không nghĩ ra được.Chàng quay lại ngó Chu Triệu Long thấy gã cũng cúi đầu ra chiều suy nghĩ.Hiển nhiên võ công của hai tên đồng tử áo xanh đã làm cho gã chấn động tâm thần.Hồi lâu Chu Triệu Long mới ngửng đầu lên chăm chú nhìn Tiêu Lĩnh Vu chậm rãi hỏi:- Trên linh vị đề tên Tiêu Lĩnh Vu, phải chăng là tam đệ?Tiêu Lĩnh Vu đáp:- Ðúng rồi! Vì Trung Châu Nhị Cổ để chữ lại thì không sai được.Chu Triệu Long mắt loé lên một tia sáng nói:- Tam đệ thử nghĩ kỹ xem. Trong võ lâm có ai là người thâm tình đến tế điện tam đệkhông?Tiêu Lĩnh Vu trầm ngâm nhưng lẳng lặng không đáp.Chu Triệu Long mỉm cười nói:- Tam đệ! Tam đệ cũng nhận thấy nhân vật võ lâm tuy nhiều thật, nhưng người mangtuyệt kỹ quyết chẳng có mấy. Nhất là hai thằng nhỏ áo xanh, kiếm chiêu kỳ bí độc địahiếm thấy trên chốn giang hồ. Tam đệ đã gặp chúng bao giờ chưa?Tiêu Lĩnh Vu lắc đầu đáp:- Tiểu đệ chưa gặp qua, mà cũng không nghĩ ra được là ai đến tế điện mình.Ðột nhiên trong đầu óc chàng loé lên một tia sáng. Chàng hỏi:- Nhị ca! Hai gã đồng tử áo xanh phải chăng là môn hạ phái Võ Ðương?Chu Triệu Long đáp:- Kiếm thuật phái Võ Ðương tuy nổi tiếng thiên hạ nhưng không độc địa bằng haithằng nhỏ này.Ðột nhiên gã buông tiếng cười nói:- Tam đệ bất tất ngẫm nghĩ làm gì nữa. Chúng ta về quách thôi.Rồi gã dắt Tiêu Lĩnh Vu chạy về phía Bách Hoa sơn trang.Trên đường lớn đưa đến Bách Hoa sơn trang bữa nay trái với sự tĩnh mịch hoang vắngthường ngày, xe ngựa dập dìu, kẻ đi người lại ra chiều nhộn nhịp.Tiêu Lĩnh Vu trong lòng rất lấy làm kỳ, khẽ hỏi:- Nhị ca! Bữa nay Bách Hoa sơn trang chúng ta có việc gì vậy?Chu Triệu Long lắc đầu cười đáp:- Hôm qua tiểu huynh đã cho tam đệ hay là đại ca mấy năm dưỡng bệnh nay đã phụchồi sức lực, lại được tam đệ gia minh. Ðại ca muốn cho tam đệ nổi danh, đã pháikhoái mã đi các nơi mời anh hùng thiên hạ dự cuộc ...