Danh mục

Xác chết loạn giang hồ - Hồi 38

Số trang: 8      Loại file: doc      Dung lượng: 53.50 KB      Lượt xem: 7      Lượt tải: 0    
Thư viện của tui

Phí tải xuống: 5,000 VND Tải xuống file đầy đủ (8 trang) 0
Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Dường như thiếu nữ này có địa vị khá cao khiến cho đồng tử áo xanh có vẻ lo lắng. Gã ôm tấm linh bài đứng ngẩn người ra. Lại nghe thiếu nữ lên tiếng: - Giỏi thiệt! Cả bọn mi cũng dám khinh mạn ta chăng? Ðồng tử ôm đàn sợ hãi đáp: - Xin cô nương đừng hiểu lầm. Cái đó tiểu nhân không dám đâu. Chỉ vì chưa được lệnh của công tử nên tiểu nhân chưa biết làm thế nào. Gã vừa nói vừa liếc mắt nhìn người áo lam để xin chỉ thị. ...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Xác chết loạn giang hồ - Hồi 38 Chương 38 Tiêu Lĩnh Vu Trùng Phùng Trung Châu Nhị CổDường như thiếu nữ này có địa vị khá cao khiến cho đồng tử áo xanh có vẻ lo lắng.Gã ôm tấm linh bài đứng ngẩn người ra.Lại nghe thiếu nữ lên tiếng:- Giỏi thiệt! Cả bọn mi cũng dám khinh mạn ta chăng?Ðồng tử ôm đàn sợ hãi đáp:- Xin cô nương đừng hiểu lầm. Cái đó tiểu nhân không dám đâu. Chỉ vì chưa đượclệnh của công tử nên tiểu nhân chưa biết làm thế nào.Gã vừa nói vừa liếc mắt nhìn người áo lam để xin chỉ thị.Người áo lam trầm ngâm một lúc rồi lạnh lùng nói:- Ngươi đưa cho y coi.Ðồng tử áo xanh liền hai tay cầm linh bài đưa lên.Thiếu nữ võ phục đón lấy linh bài ngó qua rồi hỏi:- Tiêu Lĩnh Vu là ai?Ðồng tử áo xanh đáp:- Tiểu nhân không biết. Xin cô nương hỏi công tử.Thiếu nữ võ phục rút thanh trường kiếm ở sau lưng ra đánh soạt một tiếng,cười lạtnói:- Hừ! Bất luận là thằng lỏi Tiêu Lĩnh Vu hay là ai đi nữa thì ta cũng đập tan ra.Ðồng tử áo xanh vội la lên:- Cô nương! Cô nương làm thế không được...Thiếu nữ quát lên:- Tiêu Lĩnh Vu là nam hay nữ? Mau nói cho ta hay!Ðồng tử áo xanh đáp:- Cô nương mà đập linh bài thì nhất định công tử không tha tiểu nhân. Công tử vừa nóigì chắc cô nương cũng nghe thấy rồi.Thiếu nữ lại quát:- Ta chỉ hỏi ngươi Tiêu Lĩnh Vu là nam hay nữ? Ai bảo ngươi nói lôi thôi hoài?Ðồng tử áo xanh đáp:- Tiêu Lĩnh Vu là trai.Thiếu nữ vung tay một cái ném tấm linh bài rớt xuống đất. Cô nói:- Hừ! Gã trai thối tha này! Làm gì mà quý báu thế?Ðồng tử áo xanh lượm tấm linh bài lên, lấy tay áo lau sạch đất bùn rồi từ từ bước lạibên người áo lam.Thiếu niên áo lam vươn tay ra cầm lấy linh bài, lạnh lùng hỏi:- Kiếm đồng! Ngươi bảo vệ linh bài mà bất lực thì đáng tội gì?Kiếm đồng sửng sốt nghiêng mình nói:- Tiểu nhân xin chịu trừng phạt.Người áo lam nói:- Ðược rồi! Ngươi tự vả miệng đi!Kiếm đồng giơ tay lên tát vào miệng bốp bốp.Tuy gã tự tát mình mà ra tay rất nặng. Hai má sưng vù lên.Thiếu nữ càng nhìn càng thấy tức mình liền lớn tiếng quát:- Dừng tay!Kiếm đồng dừng tay lại ngước mắt nhìn thiếu nữ rồi lại tiếp tục tự vả miệng.Thiếu nữ vừa bẽn lẽn vừa tức giận, vung kiếm lên vừa khóc vừa nói:- Giỏi lắm! Ngươi coi ta không vào đâu, lại muốn cả hai tên Cầm đồng và Kiếm đồngkhinh mạn ta ư?Người áo lam giơ tay lên bảo Kiếm đồng:- Thôi đừng tát nữa.Tên Kiếm đồng dừng tay lại nhưng hai má gã đã sưng vù và đỏ bừng, khoé miệng ứamáu tươi.Thiếu nữ khóc lóc hồi lâu mà người áo lam vẫn lờ đi không khuyên giải cũng chẳngbảo thôi.Tiêu Lĩnh Vu ẩn trên cây liễu coi thấy rõ ràng. Chàng nghĩ thầm:- Xem chừng cặp nam nữ này có mối quan hệ sâu xa. Không hiểu vì lẽ gì mà anhchàng áo lam lại lạnh nhạt với cô ta như vậy. Hỡi ơi! Kể ra cô gái kia cũng có điệuhung dữ, nhưng chàng trai lòng dạ lại quá lạnh nhạt.Thiếu nữ khóc một hồi không thấy người áo lam khuyên giải lại càng khóc to hơnnữa, mặt giận hầm hầm mắng chửi:- Các ngươi còn đứng đây dòm ngó gì nữa? Mau cút đi cho rảnh.Người áo lam dường như chỉ chờ cô nói câu này. Gã liền cười hỏi:- Hay lắm! Vậy cô để cho ta đi chứ?Rồi hắn ôm linh bài Tiêu Lĩnh Vu rảo bước đi ngay.Cầm đồng và Kiếm đồng hối hả theo sau, cùng người áo lam xuống thuyền. Conthuyền nhỏ được chèo đi một cách hối hả, chỉ trong khoảnh khắc đã mất hút.Thiếu nữ thấy thuyền đi xa rồi, vẫn còn tủi hổ, cô nghẹn ngào đứng khóc hoài.Tiếng khóc thét lên nghe rất bi thiết khiến người nghe phải xúc động tâm hồn.Tiêu Lĩnh Vu trong lòng không nỡ, tự nhủ:- Ta phải nghĩ cách khuyên giải cô mấy câu mới được...Giữa lúc ấy bỗng thấy bóng người cao gầy đang nằm phục dưới đất đứng phắt dậytừ từ cất bước tiến về phía thiếu nữ.Thiếu nữ đang khóc đến thiên sầu địa thảm, tai mắt cô mất hết linh mẫn. Bóng đen kiađi gần đến nơi chỉ còn cách chừng 4, 5 thước mà cô vẫn không hay.Tiêu Lĩnh Vu rất đỗi khẩn trương, bụng bảo dạ:- Chưa nói đến chuyện cô này là người tốt hay người xấu. Nhưng đường đường namtử trượng phu mà lại nhân lúc người ta không phòng bị định đến ám toán là hành độngthiếu quang minh. Có lý nào ta lại tụ thủ bàng quan không ra cứu viện?Chàng liền bẻ một cành liễu làm ba khúc cầm trong tay, ngấm ngầm vận nội lực chờđợi hễ thấy người cao gầy kia có ý tập kích là dùng thủ pháp Tam nguyên liên đệliệng cành liễu tới.Ngờ đâu diễn biến lại ra ngoài sự tiên liệu của Tiêu Lĩnh Vu. Bóng đen cao gầy còncách thiếu nữ chừng năm bước đột nhiên dừng lại lên tiếng:- Cô nương! Bất tất phải khóc nữa!Tuy người này đã hết sức làm cho thanh âm ôn hoà mà người nghe vẫn cảm thấy lạnhnhư băng.Tiêu Lĩnh Vu động tâm lẩm bẩm:- Thanh âm này nghe rất quen tai.Chàng liền vận hết mục lực để nhìn ra.Thiếu nữ võ phục khác nào bị rắn độc cắn một cách đột ngột. Tiếng khóc ngừng bặt,cô nhảy vọt lên khoa kiếm bảo vệ trước ngực, cặp mắt trợn lên nhìn bóng người caogầy quát hỏi:- Ai?Bóng đen cao gầy đáp:- Tại hạ tuyệt không có ác ý.Hắn vừa nói vừa tiến lại hai bước.Thiếu nữ đã vung trường k ...

Tài liệu được xem nhiều: