Danh mục

Xác chết loạn giang hồ - Hồi 42

Số trang: 8      Loại file: doc      Dung lượng: 54.50 KB      Lượt xem: 7      Lượt tải: 0    
Thu Hiền

Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Vân Dương Tử nghĩ vậy liền đáp: - Công lực đàn chỉ của Thẩm đại trang chúa quả nhiên không phải tầm thường. Thẩm Mộc Phong thấy tấm màng nhện mỗi lúc một rộng lớn từ nóc nhà buông xuống đã gần tới bàn tiệc thì không nhịn được nói: - Xin phu nhân tìm cách ngăn cản mấy con độc vật đó lại, đừng để chúng dùng lưới độc bao phủ cả căn phòng này.
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Xác chết loạn giang hồ - Hồi 42 Chương 42 Vân Dương Tử Tính Bề Trao ÐổiVân Dương Tử nghĩ vậy liền đáp:- Công lực đàn chỉ của Thẩm đại trang chúa quả nhiên không phải tầm thường.Thẩm Mộc Phong thấy tấm màng nhện mỗi lúc một rộng lớn từ nóc nhà buông xuốngđã gần tới bàn tiệc thì không nhịn được nói:- Xin phu nhân tìm cách ngăn cản mấy con độc vật đó lại, đừng để chúng dùng lướiđộc bao phủ cả căn phòng này.Kim Hoa phu nhân cười đáp:- Tuy giống nhện đó là vật kịch độc nhưng nó không phải là người. Chỉ cần vị đạotrưởng kia lùi lại phía sau hai bước, nó không tìm thấy người để tập kích là tự nhiêndừng lại không chăng rộng lưới nữa.Vũ Văn Hàn Ðào cười ha hả nói:- Xin đạo trưởng lùi lại ba bước được chăng? Sinh tử là việc lớn, tưởng đạo trưởngbất tất phải bực mình với mấy con nhện.Vân Dương Tử nghĩ tới sinh mạng của sư huynh nguy trong sớm tối, mục đích y tớiđây là để tìm thuốc. Nếu không nhẫn nại được việc nhỏ thì hỏng việc lớn. Tuy y bịVũ Văn Hàn Ðào nói móc cũng đành nhẫn nại lùi lại hai bước .Mọi người trong nhà đều chú ý nhìn mấy con nhện đen. Quả nhiên thấy chúng đãdừng lại vì không tìm thấy mục tiêu.Thẩm Mộc Phong nói:- Mấy con nhện độc của phu nhân đã khiến cho tại hạ mở rộng tầm mắt. Quả nhiênchúng là giống vật thông linh. Trên tiệc rượu mà có mấy giống độc vật thật mất vẻtrang nhã. Xin phu nhân thu chúng lại được chăng?Kim Hoa phu nhân cười hỏi:- Ðại trang chúa quả nhiên có mắt hơn người. Những con nhện này không những tuyệtđộc mà chúng còn có linh tính. Nếu huỷ diệt chúng đi há chẳng đáng tiếc ru?Thẩm Mộc Phong chấn động tâm thần tự nghĩ:- Lưới độc đã lan ra nửa phòng. Cửa thang lầu cũng bị phong toả mà không thu lạiđược thì ra bọn mình bị hãm ở đây. Không trách người ta nói: độc địa nhất là lòng dạđàn bà. Không chừng mụ mượn cơ hội này đưa bọn mình vào bẫy.Hắn là người tâm cơ thâm trầm, tuy đã sinh lòng ngờ vực nhưng ngoài mặt vẫn khônglộ vẻ gì.Hắn tủm tỉm cười hỏi:- Sao? Thế ra không có cách nào thu hồi những con nhện này ư?Kim Hoa phu nhân hỏi lại:- Có hai biện pháp nhưng không hiểu dùng thứ nào thì hơn?Thẩm Mộc Phong đáp :- Xin phu nhân hãy nói rõ cả hai biện pháp để bọn tại hạ thêm rộng kiến văn.Kim Hoa phu nhân nói:- Cởi nhạc cần tới người treo nhạc. Ðạo trưởng đây làm cho chúng tức giận thì xin vịđó cho thứ gì để nuôi chúng.Thẩm Mộc Phong hỏi:- Biết cho thứ gì bây giờ?Kim Hoa phu nhân đáp :- Hay nhất là một cánh tay. Bằng không thì chặt ba đầu ngón tay cũng được...Vân Dương Tử hắng dặng một tiếng rồi hỏi lại:- Nếu bần đạo không ưng thì sao?Kim Hoa phu nhân cười đáp:- Nếu vậy thì phải dùng đến ruột gan đạo trưởng để nuôi chúng.Lời nói của mụ sắc bén thảm khốc, song nét mặt vẫn tươi cười, tựa hồ không cóchuyện gì.Thẩm Mộc Phong quay lại ngó Vân Dương Tử cười nói:- Vân Dương đạo huynh ở xa đến là khách. Thẩm Mộc Phong này là chủ nhân.Nếu đối đãi với tân khách như vậy thì tại hạ còn ra thế nào.Hắn vỗ tay một cái, một ả nữ tỳ xinh đẹp mặc áo màu lục chạy ra.Thẩm Mộc Phong vẻ mặt nghiêm trang lạnh lùng hỏi:- Tên ngươi là gì?Nữ tỳ đáp :- Tiểu tỳ là Hà Hoa.Thẩm Mộc Phong hỏi:- Bản trang chúa muốn mượn ngươi một thứ, ngươi có ưng thuận không?Hà Hoa đáp:- Trang chúa đã có lệnh, khi nào tiểu tỳ dám từ chối?Thẩm Mộc Phong nói:- Hay lắm ! Ngươi hãy chặt cánh tay trái đưa đây!Hà Hoa ngơ ngác đáp:- Nô tỳ từ ngày vâng lệnh đến trông coi Vọng Hoa lâu, chưa có điều gì lầm lỗi...Thẩm Mộc Phong nói:- Cái đó ta biết rồi.Hắn đưa mắt nhìn Chu Triệu Long hỏi:- Nhị đệ có đem theo thanh truỷ thủ đi không?Chu Triệu Long khom lưng đứng dậy móc lấy thanh truỷ thủ trong mình kính cẩn đưara.Thẩm Mộc Phong đón lấy thanh truỷ thủ đặt lên bàn nói:- Ngươi tự động thủ đi!Tiêu Lĩnh Vu bầu máu nóng sôi lên sung sục.Chàng xúc động hỏi:- Ðại ca ! Sao tự nhiên vô cớ đại ca lại bắt y chặt tay?Thẩm Mộc Phong vươn tay ra khẽ vỗ vai Tiêu Lĩnh Vu hai cái ngắt lời:- Tam đệ không nên dính vào. Chẳng lẽ lại để Vân Dương đạo trưởng tự chặt tay ư?Hà Hoa dường như tự biết không thể tránh khỏi. Thị nghiến răng với lấy thanh truỷthủ đặt trên bàn nói:- Mệnh lệnh của trang chúa, nô tỳ đau đám chẳng tuân theo.Vân Dương Tử cầm thanh trường kiếm chẹn lấy thanh truỷ thủ rồi nói:- Cô nương hãy khoan. Bần đạo có mấy lời muốn nóiThẩm Mộc Phong nói:- Xin đạo trưởng cho hay.Vân Dương Tử nói:- Bần đạo gây ra sự tình, đâu lại để cho một cô gái vô tội phải gánh. Nếu muốn bầnđạo tự chặt cánh tay cũng chẳng khó gì, chỉ xin trang chúa giao thuốc giải cho.Kim Hoa phu nhân cười đáp:- Thuốc giải thì có đây, nhưng không phải ở nơi Thẩm đại trang chúa.Vân Dương Tử hỏi:- Thế thì ở nơi phu nhân hay sao?Kim Hoa phu nhân đáp:- Ngoài bản nhân, trên thế gian e rằng không có người thứ hai nào có nữa.Vân Dương Tử hỏi:- Xem chừng chưởng môn sư huynh của bần đạo cũng bị độc vật của phu nhân ámtoán?Kim Hoa phu nhân đáp:- Ðạo trưởng muốn biết thì bản nhân nói cho nghe cũng không sao.Vân Dương Tử nói:- Bần đạo rửa tai nghe đây.Kim Hoa phu nhân nói:- Ðộc vật là của bản nhân, nhưng đã mượn tay Vũ Văn huynh thả ra.Vân Dương Tử vẻ mặt biến đổi mấy lần rồi nói:- Nếu phu nhân chịu cho thuốc giải thì bần đạo tự nguyện chặt tay.Kim Hoa phu nhân nói:- Ðằng nào ra đằng ấy. Sao hai việc lại hợp nhất được.Bỗng nghe đánh chát một tiếng, hồng quang vọt lên, máu đổ chan hoà. Cánh tay tráicủa Hà Hoa đã bị đứt từ khuỷu tay.Nguyên Vân Dương Tử đang nói chuyện với Kim Hoa phu nhân thì Hà Hoa đột nhiêncầm truỷ thủ tự chặt tay trái mình.Tiêu Lĩnh Vu mắt sáng như điện nhìn chằm chặp vào mặt Kim Hoa phu nhân nói:- Tại hạ chưa từng nghe ai nói nhện ăn thịt người bao giờ.Chàng giơ tay điểm huyệt chỉ huyết cho Hà Hoa.Thẩm Mộc Phong cám cánh tay của Hà Hoa đưa cho Kim Hoa phu nhân hỏi:- Chẳng hiểu cánh tay này có dùng được chăng?Kim Hoa phu nhân đón lấy đáp:- Dĩ nhiên là dùng được...Mụ đưa mắt nhìn Tiêu Lĩnh Vu nói:- Phải chăng tiểu huynh đệ muốn coi cho biết? Vậy tiểu hu ...

Tài liệu được xem nhiều: