Thông tin tài liệu:
Con nhện đen thuộc loại cao cẳng. Nó đứng thẳng lên coi rất dữ dội, nhưng vừa ngó thấy con rắn trắng thì đột nhiên co rúm lại. Con rắn trắng nhỏ thè lưỡi ra cuốn lấy con nhện vào miệng rồi nuốt xuống. Quần hào thấy màn kịch rắn nhện tàn sát nhau đều biến sắc. Kim Hoa phu nhân đột nhiên rời khỏi chỗ ngồi thủng thẳng bước tới đậy nắp hộp sứ lại. Trong hộp còn bảy con nhện. Mụ cất hộp vào bọc. Con rắn trắng nhỏ nuốt con nhện đen rồi rít lên mấy tiếng....
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Xác chết loạn giang hồ - Hồi 43 Chương 43 Vướng Lời Thề Hào Kiệt Lo BuồnCon nhện đen thuộc loại cao cẳng. Nó đứng thẳng lên coi rất dữ dội, nhưng vừa ngóthấy con rắn trắng thì đột nhiên co rúm lại.Con rắn trắng nhỏ thè lưỡi ra cuốn lấy con nhện vào miệng rồi nuốt xuống.Quần hào thấy màn kịch rắn nhện tàn sát nhau đều biến sắc.Kim Hoa phu nhân đột nhiên rời khỏi chỗ ngồi thủng thẳng bước tới đậy nắp hộp sứlại. Trong hộp còn bảy con nhện. Mụ cất hộp vào bọc.Con rắn trắng nhỏ nuốt con nhện đen rồi rít lên mấy tiếng. Những vẩy trắng trênmình nó dựng đứng cả lên.Kim Hoa phu nhân đột nhiên vung tay một cái. Con rắn lại nhảy xuống bàn tiệc .Nó đảo mắt nhìn quanh, cái lưỡi đỏ hỏn vẫn thò ra thụt vào như muốn tìm người đểcắn.Tiêu Lĩnh Vu kinh hãi nghĩ thầm:- Con rắn nhỏ này nhảy nhót nhanh như vậy thật khiến người ta khó nỗi đề phòng.Thẩm Mộc Phong đưa mắt nhìn Kim Hoa phu nhân nói:- Tại hạ xin chịu lời phu nhân.Kim Hoa phu nhân cười khanh khách nói:- Ðại trang chúa quả nhiên là người khảng khái. Tiện thiếp tất phải báo đền.Mụ giơ cái hộp ngọc lên, miệng phát ra tiếng hú quái dị. Con rắn trắng lại chui vàotrong hộp.Thẩm Mộc Phong vẻ mặt âm trầm bỗng lộ ra một nụ cười hỏi:- Vân Dương đạo huynh! Chúng ta đã nói với nhau một lời, không hiểu bức hoạ NgọcTiên Tử và cuốn Tam kỳ chân quyết hiện giờ ở đâu?Vân Dương Tử đáp:- Những cái đó hiện không có ở trong mình bần đạo.Thẩm Mộc Phong cười ruồi hỏi:- Thẩm mỗ cũng tiên liệu như vậy. Xin đạo trưởng nói về cách trao đổi để chúng ta đitới cuộc giao dịch công bằng.Kim Hoa phu nhân xen vào:- Nếu trong vòng mười hai giờ mà lệnh sư huynh không uống thuốc giải, chất độcxâm nhập vào nội tạng thì dù có lấy thuốc giải cũng không cứu chữa được nữa.Vân Dương Tử đảo mắt nhìn quần hào một lượt rồi hỏi:- Hiện giờ là giờ gì?Thám Mộc Phong đáp:- Ðã hết canh tư sang đến canh năm, tức là cuối giờ dần đầu giờ mão.Vân Dương Tử nói:- Bữa nay vào khoảng giờ ty, giờ ngọ, bần đạo cưỡi một con thuyền nhỏ chờ các vị ởTam Liễu Loan. Hai bên không được mang theo nhiều người mà chỉ cưỡi một conthuyền nhỏ hội ngộ trên sông để cùng nhau trao đổi.Thẩm Mộc Phong cười nói:- Hay lắm! Hay lắm ! Nhưng không hiểu hai bên ấn định mấy người tham dự?Vân Dương Tử đáp:- Mỗi bên bốn người là cùng, không được nhiều hơn.Thẩm Mộc Phong nói:- Xin theo ý đạo trưởng.Vân Dương Tử lạnh lùng nhìn Vũ Văn Hàn Ðào nói:- Tệ sư huynh đối đãi với tiên sinh rất lịch sự, không ngờ lại trúng phải ám toán củaVũ Văn tiên sinh.Vũ Văn Hàn Ðào bật lên tiếng cười khô khan nói:- Những người giang hồ đều trông vào tài năng để đấu lực đấu trí. Lệnh sư huynh tỏra kính trọng tại hạ cũng là có chỗ dụng tâm chứ không phải vì tình nghĩa.Vân Dương Tử cười lạt nói:- Nếu tệ sư huynh mà không qua khỏi thì Vũ Văn tiên sinh có thể coi là thủ phạm trongvụ này.Vũ Văn Hàn Ðào đáp :- Ðạo huynh quá khen rồi!Vân Dương Tử đảo mắt nhìn Thẩm Mộc Phong nói:- Bần đạo xin cáo biệt.Thẩm Mộc Phong đưa mắt nhìn Chu Triệu Long nói:- Phiền nhị đệ tiễn chân Vân Dương đạo trưởng thay ta.Chu Triệu Long đứng dậy chắp tay nói:- Xin mời đạo trưởng !Vân Dương Tử không khiêm nhượng gì nữa, trở gót đi ngay.Kim Hoa phu nhân đột nhiên đứng lên quát:- Hãy khoan! Chất độc ở màng nhện kia rất ghê gớm! Nếu hai vị bị tơ dính vào thì erằng lại chết trước Vô Vi đạo trưởng.Thẩm Mộc Phong nói:- Cảm phiền phu nhân đưa các vị xuống lầu.Nguyên chỗ cửa lên lầu vẫn còn màng nhện chằng chịt bít mất lối đi.Kim Hoa phu nhân nói:- Ðây là chỗ nghỉ ngơi của đại trang chúa, nếu để tấm lưới này lại há chẳng thành mộtquan ải hiểm trở. Huỷ đi cũng thật đáng tiếc .Thẩm Mộc Phong nhíu cặp lông mày cười đáp :- Bách Hoa sơn trang tuy không phải là tường đồng vách sắt nhưng cách phòng bị cũngđủ để chống địch. Thịnh tình của phu nhân tại hạ xin tâm lãnh.Kim Hoa phu nhân nói:- Ðã thế thì tiện thiếp xin tuân lệnh trừ khử tấm màng nhện kia đi.Kim Hoa phu nhân gót sen thoăn thoắt tiến lại.Quần hào trong nhà ai cũng ngưng thần chú ý xem mụ trừ khử tấm màng nhện kiabằng cách nào.Thẩm Mộc Phong tâm cơ thâm trầm. Hắn muốn cho mụ trừ khử tấm màng nhện là cóý để coi phương pháp hành động của mụ đặng ngày sau biết cách phá giải.Bỗng thấy Kim Hoa phu nhân thò tay vào bọc móc ra một thanh đoản kiếm sắc vàngdài chừng hơn thước. Mụ vung tay một cái, một làn khó xanh lấp loáng loá lên. Tấmmàng nhện bịt kín cửa thang bỗng biến đâu hết sạch.Dường như Kim Hoa phu nhân không muốn để quần hào trong sảnh đường nhìn rõbinh khí trong tay, mụ cất thanh kim kiếm vào trong bọc rất mau rồi quay lại nói:- Hai vị đi được rồi đó !Chu Triệu Long đi trước một bước nói:- Tại hạ xin dẫn đường cho đạo trưởng.Vân Dương Tử theo sát Chu Triệu Long rảo bước xuống lầu.Kim Hoa phu nhân từ từ ngồi vào chỗ cũ, mĩm cười hỏi:- Ðại trang chúa thực tình chuẩn bị đưa kim xà giải dược để giao dịch thật ư?Thẩm Mộc Phong đáp :- Ðúng thế! Trên chốn giang hồ tuy nhiều điều h ...