Thông tin tài liệu:
Tiêu Lĩnh Vu khen thầm : - Nhà thần họa Thời Thiên Ðạo quả không hỗ là người tài hoa tuyệt thế. Ngoài nét vẽ tuyệt diệu võ công tinh thâm, cả đến tâm cơ người thường cũng không bì kịp. Lòng chàng nghĩ vậy miệng chàng dỏng dạc đáp : - Kiến thức của tiểu đệ kém cõi, không nhận thấy chỗ nào quái dị . Thẩm Mộc Phong mắt chiếu ra những tia hàn quang lạnh lẽo nhìn thẳng vào mặt Tiêu Lĩnh Vu tựa hồ muốn tra xét điều bí ẩn trong tâm khảm chàng. ...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Xác chết loạn giang hồ - Hồi 53 Chương 53 Tiêu Lang Thi Triển Hồi Hoàn ThủTiêu Lĩnh Vu khen thầm :- Nhà thần họa Thời Thiên Ðạo quả không hỗ là người tài hoa tuyệt thế.Ngoài nét vẽ tuyệt diệu võ công tinh thâm, cả đến tâm cơ người thường cũng không bìkịp.Lòng chàng nghĩ vậy miệng chàng dỏng dạc đáp :- Kiến thức của tiểu đệ kém cõi, không nhận thấy chỗ nào quái dị .Thẩm Mộc Phong mắt chiếu ra những tia hàn quang lạnh lẽo nhìn thẳng vào mặt TiêuLĩnh Vu tựa hồ muốn tra xét điều bí ẩn trong tâm khảm chàng.Nhưng lòng hoa trở lại như cũ chẳng có chỗ nào sơ hở, Tiêu Lĩnh Vu rất vững dạ, cặpmắt sắc bén của Thẩm Mộc Phong cũng không nhìn ra được chỗ nào khả nghi.Tiêu Lĩnh Vu chớp mắt hai cái cười mát hỏi :- Ðại ca ngó tiểu đệ như vậy không hiểu có dụng ý gì.Thẩm mộc Phong nhún vai cười ha hả đáp :- Nếu trong lòng Tam đệ chẳng có điều chi bí ẩn, băn khoăn, thì tiểu huynh ngó mộthồi cũng chẳng hề gì.Tiếng cười đột nhiên im bặt, Thẩm Mộc Phong rời cặp mắt khỏi mặt Tiêu Lĩnh Vuđảo nhìn bốn phía trong nhà.Tiêu Lĩnh Vu hơi chấn động tâm thần, thầm nghĩ :- Thằng cha này quả nhiên là nhân vật rất lợi hại, soi xét cả đến chỗ ly tiểu huynh đệnhỏ bé. Chắc hắn đã nhìn ra rồi mình thoáng lộ vẻ kinh ngạc nên hắn mới có ý tìmkiếm... .May ở chỗ nhị hoa đã theo gió bay ra ngoài cửa sổ.Thẩm Mộc Phong đảo mắt nhìn khắp trong nhà một lượt rồi chậm rãi nói :- Tam đệ ! Giả tỷ trong phòng này có vật gì nhỏ bé như mũi kim gảy cũng chẳng thểqua được nhãn thần của tiểu huynh.Tiêu Lĩnh Vu đáp :- Thần mục của đại ca thật là sắc bén ! Tiểu đệ không thể bì kịp trong muôn một.Thẩm Mộc Phong ngồi xuống chiếc ghế bên bàn nói :- Sau năm năm nữa, những anh hùng thiên hạ chỉ có Tam đệ là đủ sức địch lại tiểuhuynh.Tiêu Lĩnh Vu trong lòng kinh hãi, nhưng ngoài miệng chàng mĩm cười đáp :- Ðại ca quá khen, tiểu đệ tuy được danh sư truyền thụ tuyệt học nhưng tư chất kémcỏi, học nghệ chưa ăn thua gì.Thẩm Mộc Phong cười mát nói :- Dù võ công Tam đệ có cao thâm hơn hiện nay thì tiểu huynh vẫn không coi vào đâu. ..Tiêu Lĩnh Vu ngắt lời :- Ðại ca nói phải lắm !Thẩm Mộc Phong lại nói tiếp :- Tiểu huynh muốn nói về tài trí cùng ứng biến của Tam đệ. Hiện giờ Tam đệ còn làviên ngọc chất phát, nếu được mài dũa tất thành một bậc đại trí tuệ.Vừa rồi tiểu huynh được thấy tài ứng biến của Tam đệ càng vững tin lời tiên liệu củamình không thể nào sai lầm...Tiêu Lĩnh Vu là người thông tuệ lại được Trang Sơn Bối giảng cho nghe những anhhùng nổi tiếng trên chốn giang hồ hơn trăm năm nay, cùng là những chuyện cũ võ lâmcủa các bậc trí dũng tuyệt luân, nhưng chàng mới ra khỏi lều gianh chưa đủ lịch duyệtnên nghe lời Thẩm Mộc Phong vừa có ý khoa trươngvừa có ý châm thọc mà chàng không nghĩ ra lời biện luận.Thẩm Mộc Phong lại nói tiếp :- Lúc tiểu huynh vừa vào đây nhác thấy vẻ mặt Tam đệ ra chiều khác lạ liền đoánchắc trong lòng Tam đệ có điều chi bí ẩn. Trên bàn lại đặt bức vẽ, nếu tiểu huynhđoán không lầm thì điều bí ẩn đó có liên qụan đến bức họa này.Tiêu Lĩnh Vu trong lòng áy náy, muốn đưa lời bài bác, song chàng chợt động tâm nghĩthầm :- Nói nhiều tất sinh lầm lỡ. Chi bằng lẳng lặng để hắn không biết đâu mà mò.Chàng liền tủm tỉm cười chứ không nói gì.Quả nhiên thái độ này ra ngoài sự tiên liệu của Thẩm Mộc Phong. Hắn chờ lâu khôngthấy Tiêu Lĩnh Vu trả lời liền chau mày nói tiếp :- Nhưng chỉ trong khoảnh khắc Tam đệ đã khôi phục lại vẻ trấn tỉnh khiến cho tiểuhuynh rất khâm phục. Có điềụ tiểu huynh vẫn tự tin sự quan sát của mình không thểlầm được. Chẳng hiểu Tam đệ nghĩ sao ?Giọng lưỡi của hắn có ý bức bách Tiêu Lĩnh Vu phải lên tiếng.Tiêu Lĩnh Vu cười mát đáp :- Ðại ca có điều giáo huấn tiểu đệ rửa tai nghe.Thẩm Mộc Phong đang ngồi đứng bật dậy cả cười nói :- Hay cho đệ rữa tai nghe !Tiêu Lĩnh Vu thấy tiếng cười của hắn lạnh lẽo chứa đầy sát khí chàng không khỏi náoloạn tâm thần.Tiếng cười tiếp tục vang lên không ngừng quanh quẩn ở trong nhà làm chấn động màntai.Tiêu Lĩnh Vu ngầm vận nội lực để chống lại tiếng cười. Ngoài mặt chàng giữ vẻ bìnhtỉnh.Bỗng nghe một tiếng la khẽ vang lên lẫn vào trong tiếng cười.Thẩm Mộc Phong ngừng tiếng cười ngửng đầu nhìn lên thì thấy Ngọc Lan nét mặt rấtthê thảm, toàn thân run bần bật, tay thị cầm khay trà, nhưng chung trà bằng sứ rấtxuống vở tan tành.Vẻ mặt của Thẩm Mộc Phong đang lầm lỳ bỗng hiện ra mặt tươi cười, hắn cất tiếnghỏi :- Tam trang chúa đã quyết định sau giờ ngọ lên đường về quê thăm thân quyến. Cácngươi có đi theo không ?Ngọc Lan đáp :- Bọn nô tỳ nhất nhất tuân theo mệnh lệnh của Ðại trang chúa.Thẩm Mộc Phong mĩm cười nói :- Vụ này do Tam trang chúa quyết định, không hiểu y chịu cho các ngươi đi theokhông ?Tiêu Lĩnh Vu nói ngay :- Tiểu đệ đang thỉnh cầu đại ca là hai nử tỳ Kim Lan và Ngọc Lan đầu óc thông minhkhiến cho tiểu đệ rất vui lòng. Chuyến này tiểu đệ về quê muốn cho chúng đi theogiúp đỡ. Không hiểu đại ca có ưng thuận chăng ?Thẩm ...