Danh mục

Xác Chết Loạn Giang Hồ - Hồi 6

Số trang: 8      Loại file: doc      Dung lượng: 62.00 KB      Lượt xem: 15      Lượt tải: 0    
10.10.2023

Hỗ trợ phí lưu trữ khi tải xuống: 3,000 VND Tải xuống file đầy đủ (8 trang) 0
Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Khâu Tiểu San vuốt lại mái tóc nói: - Việc chi vậy? Lưu Văn Kỳ đáp: - Theo chỗ tại hạ biết thì ngoài bang Thần Phong còn một số cao thủ khác trong võ lâm đang theo dõi hành tung cô nương rất ráo riết. Khâu tiểu San buông tiếng thở dài, muốn nói lại thôi. Lưu VănKỳ nói tiếp: - Tuy cô nương đã luyện được môn kiếm pháp chân truyền của chủ mẫu,nhưng sức một người e rằng khó lòng địch nổi những cao thủ mấy đường vây đánh. ...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Xác Chết Loạn Giang Hồ - Hồi 6 Hồi 6 Tiểu Cô Nương Liệu Ðịch Như ThầnKhâu Tiểu San vuốt lại mái tóc nói:- Việc chi vậy?Lưu Văn Kỳ đáp:- Theo chỗ tại hạ biết thì ngoài bang Thần Phong còn một số cao thủ khác trong võlâm đang theo dõi hành tung cô nương rất ráo riết.Khâu tiểu San buông tiếng thở dài, muốn nói lại thôi. Lưu VănKỳ nói tiếp:- Tuy cô nương đã luyện được môn kiếm pháp chân truyền của chủ mẫu,nhưng sứcmột người e rằng khó lòng địch nổi những cao thủ mấy đường vây đánh.Vậy cô nương phải sắp đặt trước mới được.Lão đảo nhìn quanh rồi hạ thấp giọng xuống nói:- Lúc mặt trời lặn tại hạ tiếp được linh điểu truyền thư cho hay bang chúa bang ThầnPhong tự thống lĩnh bốn tay cao thủ hiện làm đại hộ phát rượt tới. Hiển nhiên bọn họđể tâm đến vụ này một cách khác thường.Khâu Tiểu San chú ý lắng tai nghe không nói xen vào. Lưu Văn Kỳ đằng hắng mộttiếng tiếp:- Tiết lộ chuyện bí mật của bang chúa là phải chịu trọng hình Thần Xà cắn vào thânthể. Nhưng tại hạ nhớ đến ơn tình của chủ mẩu nên phải mạo hiểm, dù có bị trừng trịcách nào tại hạ cũng can tâm.Trương Can đột nhiên xen vào hỏi:- Bang Thần Phong mới quật khởi trên chốn giang hồ bất quá mười mấy năm mà oaidanh đã khét tiếng võ lâm. Không hiểu bang chúa Thần Phong là nhân vật thế nào?Lưu Văn Kỳ đáp:- Nói ra lại xấu hổ. Tiểu đệ tuy gia nhập bang này đã mười mấy nam mà chưa từngthấy mặt Thần Phong bang chúa, có điều tại hạ biết rõ bốn vị đại hộ pháp đều mangtuyệt kỷ trong mình.Hởi ơi! Nếu quả Thần Phong bang chúa hân hành tời đây thì e rằng tại hạ không cócách nào giúp được.Bỗng nghe tiếng hú lanh lảnh từ đằng xa vọng lại. Lưu Văn Kỳ biến sắc, nhưng y vẫngắng gượng bình tỉnh nói tiếp:- Thần điểu của bangThần Phong có thuật truy lùng các võ lâm hiện nay. Nếu cônương muốn thoát khỏi bị theo dõi thì phải tìm cách tránh được cặp linh điểu này.Lão đưa mắt nhìn Trương Càn nói:- Trương huynh! Xin Trương huynh chém tiểu đệ một đao. Tiểu đệ phải đi đây.Trương Càn sửng sốt hỏi:- Tại sao vậy?Khâu Tiểu San vung trương kiếm lên lướt cánh tay trái Lưu Văn Kỳ cho máu tươichảy ra. Cô thu trường kiếm về chau mày hỏi:- Hình như hơi nặng qua phải không?Lưu Văn Kỳ quay lại ngó tay trái đáp:- Thương thế nhẹ thôi! Không làm như vậy thì chẳng có cách nào qua mắt được bọnhọ. Cô nương hãy thận trọng! Tại hạ xin cáo biệt.Lão vọt mình xuống cúi lại rồi chạy lẹ đi. Khâu Tiểu San nhìn bóng sau lưng Lưu VănKỳ biến vào trong bóng đêm. Ðột nhiên cô buông tiếng thở dài, ngửa mặt trông chòmsao trên trời ra chiều lo lắng.Trươgn Càn, Hà Khôn đứng bên ngơ ngác không dám lên tiếng. Hai người biết KhâuTiểu San khi gặo việc khó giải quyết là ngửa mặt trông trời ngấm ngầm suy nghĩkhông nói câu gì.Sau khoảng thời gian chừng uống cạn tuần trà, Khâu Tiểu San dường như tìm ra đượcmột quyết định, cô đảo mắt nhìn Hà Khôn hỏi:- Thương thế ngươi ra sao?Hà Khôn đáp:- Ðược nghỉ ngơi một lúc thuộc hạ đã thấy khá nhiều.Khâu Tiểu San hỏi:- Liệu có thể thượng lộ được chưa?Hà Khôn nghiến răng đáp:- Thuộc hạ đi được rồi.Khâu Tiểu San thò tay vào bọc móc chiếc bình ngọc ra, mở nắp lấy hai viên thuốc đưacho Hà Khôn nói:- Ngươi uống hai viên thuốc này đi rồi chúng ta thượng lộ.Hà Khôn đón lấy thuốc,nhắm mắt vận khí điều dưỡng. Khâu Tiểu San cài nhuyễnkiếm vào sau lưng rồi từ từ bước tới phía sau tảng đá lớn. Cô thấy Tiêu Lãnh Vu vẫnngồi tựa vào phiến đá. Gã nhắm mắt điều hòa hơi thở.Khâu Tiểu San cất tiếng gọi:- Tiểu đệ!Tiêu Lãnh Vu mở trừng mắt nhìn Khâu Tiểu San cười hỏi:- Bọn người đó đều bị tỷ đánh đuổi đi rồi phải không?Khâu Tiểu San hỏi:- Chúng chạy hết rồi. Cuộc chiến đấu vừa rồi khiến cho tiểu đệ khiếp sợ lắm phảikhông?Tiêu Lĩnh Vu đáp:- Tiểu đệ nấp ở phía sau tảng đá thò đầu ra ngó trộm thấy tỷ võ công cao cường hấtbọn họ xuống vực.Khâu Tiểu San hỏi:- Tiểu đệ ở nhà được ăn ở sung sướng chẳng hay hơn là đi với ta chịu đựng mọi điềugian khổ?Tiêu Lĩnh Vu dứng lên cười đáp:- Tiểu đệ thấy vui quá, không khổ sở chút nàoKhâu Tiểu San thấy gã toàn thân run lẩy bẩy, hiển nhiên thể chất yếu ớt không chốngnổi cơn rét mướt thì trong lòng thương xót, nắm lấy hai tay gã hỏi:- Tiểu đệ rét lắm phải không?Tiêu Lĩnh Vu đáp:- Chân tay tiểu đệ hơi lạnh một chút.Khâu Tiểu San nói:- Bây giờ chúng ta lại phải nhượng bộ ngay mà đi suốt đêm.Tiêu Lĩnh Vu đáp:- Vậy càng hay, đi đường trường người sẽ nóng lên.Khâu Tiểu San hỏi:- Ðường núi gập ghềnh lại có tuyết đọng, dù người biết võ công đi còn khó khăn, tiểuđệ đi thế nào được? Ðể ta bảo Trương Càn cõng tiểu đệ nhé?Tiêu Lĩnh Vu tự biết đường núi gập gềnh, đi lại khó khăn nên không nói gì nữa.Khâu Tiểu San liền cởi dây lưng buộc Tiêu Lĩnh Vu lên lưng Trương Càn rồi khẽ bảogã:- Tiểu đệ đừng sợ chi hết, mọi việc đã có tỷ tỷ lo liệu.Tiêu Lĩnh Vu gật đầu đáp:- Tiểu đệ đã lớn rồi, còn sợ gì nữa.Khâu Tiểu San tuy ngoài miệng an ủi Tiêu Lĩnh Vu như vậy mà trong lòng cô xiết nổilo âu vì cuộc hành trình ...

Tài liệu được xem nhiều: