Danh mục

Xác chết loạn giang hồ - Hồi 67

Số trang: 8      Loại file: doc      Dung lượng: 57.00 KB      Lượt xem: 8      Lượt tải: 0    
Thu Hiền

Hỗ trợ phí lưu trữ khi tải xuống: 2,000 VND Tải xuống file đầy đủ (8 trang) 0
Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Ðường Tam Cô ngẩn người ra một chút rồi khẽ hỏi Tiêu lĩnh Vu : - Tam trang chúa đã lấy gì để trao đổi thuốc giải ? Tiêu Lĩnh Vu tủm tỉm cười : - Chẳng có gì cả. Tại hạ chỉ ưng lời đi dự yến với đại nương mà thôi. Chất độc trong mình cô nương tuy đã giải trừ, song nội lực chưa hoàn toàn hồi phục mà chúng ta vẫn còn ở trong hoàn cảnh rất nguy hiểm. Cường địch bao vây trùng điệp, không biết lại tập kích lúc nào... Chàng ngừng lại một...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Xác chết loạn giang hồ - Hồi 67 Chương 67 Cuộc Tương Ngộ Giữa Tiêu lang Và Công ChúaÐường Tam Cô ngẩn người ra một chút rồi khẽ hỏi Tiêu lĩnh Vu :- Tam trang chúa đã lấy gì để trao đổi thuốc giải ?Tiêu Lĩnh Vu tủm tỉm cười :- Chẳng có gì cả. Tại hạ chỉ ưng lời đi dự yến với đại nương mà thôi. Chất độc trongmình cô nương tuy đã giải trừ, song nội lực chưa hoàn toàn hồi phục mà chúng ta vẫncòn ở trong hoàn cảnh rất nguy hiểm. Cường địch bao vây trùng điệp, không biết lạitập kích lúc nào...Chàng ngừng lại một lúc đưa mắt nhìn Ngọc Lan và Ðường Tam Cô nói tiếp :Nếu hai cô khôi phục lại được sức lực phần nào là chúng ta bớt nguy hiểm được phầnnấy.Tiền Ðại Nương đột nhiên đứng dậy nhìn bọn Kim Lan ba cô một cái rồi lạnh lùngnói :- Ba vị đừng quấy nhiễu y nữa. Y đã trãi mấy phen ác chiến, cần để y nghỉ ngơidưỡng sức.Quả nhiên ba cô theo lời mụ lui vào nội thất.Tiêu Lĩnh Vu tìm một nơi sạch sẽ trong sảnh đường ngồi xếp bằng điều dưỡng.Tiền Ðại Nương cũng ngồi xuống bồi tiếp Tiêu Lĩnh Vu.Hết canh năm, trời sáng tỏ. Tiêu Lĩnh Vu sau một hồi thiền định, tỉnh táo lại hết cảnhọc mệt.Tiền Ðại Nương thò đầu nhìn ra ngoài nói :- Mặt trời mọc rồi. Ngươi đi gội rửa và thay quần áo.Tiêu Lĩnh Vu đáp :- Lão bà bà hà tất phải nhọc lòng. Bây giờ hãy còn sớm lắm !Tiền Ðại Nương da mặt dăn deo, dường như bữa nay mụ già hơn hôm qua nhiều. Mímắt mụ nhíu lại ra vẻ lo âu. Mụ không ngớt bước lui rồi lại bước tới trong nhà.Nửa ngày thấm thoát trôi qua. Trời vừa đúng ngọ, quả nhiên hai cổ kiệu màu xanhđang chạy nhanh tới.Tiền Ðại Nương khẽ dặn Tiêu Lĩnh Vu :- Hài tử nên nhớ kỹ từ giờ phút này ngươi tạm đổi tên là Tiền Ngọc. Ngươi đã nhậnlời với lão nhân, vậy giữ cho có thủy chung chớ để lộ chân tướng...Hai cổ kiệu đã vào gần tới căn nhà gianh.Tiền Ðại Nương dắt Tiêu Lĩnh Vu bước ra khỏi căn nhà rồi mỗi người lên ngồi mộtkiệu.Tiêu Lĩnh Vu nhân cơ hội này đảo mắt ngó bốn đại hán khiêng kiệu thì thấy tên nào damặt cũng trắng xanh, tựa hồ người ngâm vào vũng tuyết đã lâu, chỉ còn hơi thở chưangừng. Có điều mắt chúng đều thần quang lấp loáng, vừa trông đã nhận ra ngay lànhưng nhân vật nội công thượng thặng.Hai người lên kiệu rồi. Bốn đại hán lập tức buông rèm khiêng kiệu chạy như bay.Tiêu Lĩnh Vu thấy kiệu bay mỗi lúc một nhanh chẳng khác gì khoái mã rong ruỗi.Chàng không khỏi động tâm nghĩ thầm :- Cước trình bốn đại hán này khiêng kiệu mà còn chạy nhanh như vậy thì đủ biết võcông chúng không phải tầm thường. .Chạy chừng một giờ, kiệu bỗng dừng lại.Tiêu Lĩnh Vu cười thầm trong bụng, miệng lẩm bẩm :- Không ngờ Tiêu mỗ bữa nay lại ngồi kiệu đi chơi.Bỗng thấy rèm kiệu mở ra. Tiền Ðại Nương đứng trước cửa kiệu nói :- Ngọc nhi ! Xuống đi thôi !Tiêu Lĩnh Vu ngó Tiền Ðại Nương một cái rồi từ từ bước xuống. Trong lòng cảm kháimuôn vàn, chàng nghĩ thầm :- Kẻ khác mạo danh Tiêu Lĩnh Vu khiến cho người giang hồ khó phân thật giả. Bữanay Tiêu Lĩnh Vu thật Cũng cam tâm mạo tên họ kẻ khác...Chàng ngoảnh đầu trông ra thấy một tòa sảnh đường cảnh trần thiết cổ kính và thanhnhã. Cửa sảnh đường mở rộng. Trong sảnh đường khói lên nghi ngút khiến cho nhưngcảnh vật trần thiết nửa ẩn nửa hiện.Hai cổ kiệu nhỏ dừng lại ở trước sảnh đường. Bốn đại hán khiêng kiệu thõng tayđứng nghiêm ở hai bên.Tiêu Lĩnh Vu nóng ruột không nhịn được cất tiếng :- Ðây là đâu ?Tiền Ðại Nương đáp :- Ðây ià một tòa trạch viện rộng rãi ở đâu cũng có, trời gần thì ở ngay trước mặt.Tiêu Lĩnh Vu mĩm cười đáp :- Tại hạ hiểu rồi. Ða tạ lão bà bà chỉ giáo.Tiền Ðại Nương vội ngắt lời :- Lúc này chúng ta giữ thân phận bà cháu. Hài tử chớ nên xưng hô như vậy.Mấy câu này mụ nói bằng phép truyền âm nhập mật.Tiêu Lĩnh Vu gật đầu đáp :- Tại hạ nhớ rồi...Chàng chưa dứt lời thì đột nhiên làn khói trong sảnh đường tuôn ra một mùi thơm ngàongạt. Tiếng cười dõng dạc cất lên và tiếng người nói :- Tẩu phu nhân vẫn bình yên chứ ? Không hiểu phu nhân còn nhớ người bạn cũ ở BắcHải chăng ?Tiền Ðại Nương đáp :- Sau khi từ biệt Băng cung, thấm thoát đã mười mấy năm. Chẳng ngày nào lão thânkhông nghĩ tới Tôn giả. Nay tiếp được tin vui mừng khôn xiết !Trong sảnh đường lại nổi lên tràng cười khanh khách hỏi :- Vị đó phải chăng là lệnh tôn nhi ?Tiền Ðại Nương đáp :- Những việc cũng ở Băng cung, khi đó cháu còn nhỏ chưa biết gì. E rằng bây giờ gãkhông còn nhớ được nữa.Tiếng cười trong sảnh đường lại nổi lên, nói :- Nhưng tiểu nữ thì chẳng bao giờ quên được một đêm đã ở với nhau. Suốt ngày yquấy lão phu đòi gặp cho bằng được lệnh tôn lần nữa. Trong Băng cung ở Bắc Hảituy chẳng thiếu gì báu vật mà không sao giải được nỗi u uất cho y... Lão thê thẩm tìnhthương con gái mấy lần thôi thúc lão phu vào Trung Nguyên,nhưng Băng cung công việc bận rộn, lão phu không rãnh để vì tiểu nữ mà đi được.Chuyến này tiểu nữ cũng theo lão phu xuống miền Nam để thỏa mãn lòng nhớ mongbạn cũ.Tiêu Lĩnh Vu nghĩ thầm :- Lão kia mời bọn mình đến đây sao lại không đón vào ...

Tài liệu được xem nhiều: