Danh mục

Xác chết loạn giang hồ - Hồi 69

Số trang: 9      Loại file: doc      Dung lượng: 58.50 KB      Lượt xem: 11      Lượt tải: 0    
10.10.2023

Phí tải xuống: 5,000 VND Tải xuống file đầy đủ (9 trang) 0
Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Ðại hán thấy Tiêu Lĩnh Vu tay không đoạt khí giới mà không hề tổn thương chi hết thì giật mình kinh hãi tự hỏi : - Võ công này là võ công gì... ? Gã còn đang ngẫm nghĩ thì đơn đao đã bị đoạt mất. Tiêu Lĩnh Vu tay cầm đơn đao phấn khởi thần oai gạt hai thanh đao kia choang choảng. Miệng chàng quát : - Chạy đi ! Ðường Tam Cô lại bỏ nắm Thất độc hoàng thân châm vào túi, cầm trường kiếm khoa lên chạy trước mở đường. ...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Xác chết loạn giang hồ - Hồi 69 Chương 69 Cảnh Cũ Y Nguyên Người Mất HútÐại hán thấy Tiêu Lĩnh Vu tay không đoạt khí giới mà không hề tổn thương chi hết thìgiật mình kinh hãi tự hỏi :- Võ công này là võ công gì... ?Gã còn đang ngẫm nghĩ thì đơn đao đã bị đoạt mất.Tiêu Lĩnh Vu tay cầm đơn đao phấn khởi thần oai gạt hai thanh đao kia choangchoảng.Miệng chàng quát :- Chạy đi !Ðường Tam Cô lại bỏ nắm Thất độc hoàng thân châm vào túi, cầm trường kiếm khoalên chạy trước mở đường.Kim Lan, Ngọc Lan theo sau Ðường Tam Cô xông về phía trước. Chớp mắt ba ngườiđã chạy xa ba trượng.Tiêu Lĩnh Vu múa thanh đơn đao, ra mấy kỳ chiêu.Ba đại hán chân tay luống cuống đành bỏ mặt Ðường Tam Cô.Ðang lúc kịch đấu, Tiêu Lĩnh Vu đột nhiên phóng cước đá vào sau lưng một đại hán.Ðại hán rên lên một tiếng lộn ra xa hơn năm sáu thước.Tiêu Lĩnh Vu thừa thắng lại ra chiêu Cuồng phong lãng điệp. Thanh đơn đao lóe ánhhàn quang đập rớt một thanh đơn đao trong tay đại hán khác.Chàng lạnh lùng nói :- Tiêu mỗ mà định hạ sát các ngươi thì chỉ trong vòng mười hợp các ngươi phải chếtngay đương trường. Nhưng chúng ta vốn không thù oán. Tiêu mỗ chẳng muốn gây nênsát nghiệp.Ba đại hán biết chàng nói thật, lẳng lặng đứng yên không dám ngăn trở.Tiêu Lĩnh Vu tăng gia cước trình. Chớp mắt đã đuổi kịp bọn Ðường Tam Cô.Lúc này mặt trăng lên giữa trời. Ðêm đã qua canh ba.Ðường Tam Cô liếc nhìn chung quanh thở dài nói :- Chúng ta xông ra khỏi trùng vi của quần hào không phải là chuyện khó, mà chỉ sợ khólòng thoát khỏi âm mưu của Thẫm đại trang chúa đã bố trí.Tiêu Lĩnh Vu ngữa mặt lên trời nói :- Nếu họ đưa chúng ta vào bước đường cùng không nghĩ gì đến tình nghĩa đệ huynh thìTiêu mỗ cũng chẳng cam chịu bó tay.Kim Lan buồn rầu thở dài muốn nói lại thôi.Ðường Tam Cô nhìn bốn phía rồi đáp :- Tam trang chúa chưa hiểu rõ chỗ ghê gớm của Thẩm Mộc Phong. Tiểu muội từngnghe tổ mẫu nhắc tới những việc cũ của hắn. Gia tổ mẫu đã coi nhân vật bốn bểkhông vào đâu mà phải khiếp phục Thẩm Mộc Phong.Tiêu Lĩnh Vu nghiêm trang nói :- Tại hạ không sợ Thẩm Mộc Phong mà chỉ nghĩ đến một phen kết nghĩa lầm lẩn. Khiđã tuyệt tình huynh đệ thì Tiêu mỗ sẽ truyền tin cho võ lâm...Bỗng nghe tiếng thở dài từ trong bóng tối cách đó chừng hơn trượng vọng lạiDưới bóng trăng mấy người như con kinh hồng vọt đi, chớp mắt đã không thấy đâunữa.Biến diễn bất ngờ này khiến Tiêu Lĩnh Vu đứng ngẩn người ra. Lúc chàng muốn rượttheo thì đối phương đã mất hút. .Ðường Tam Cô nói :- Dường như là mấy vị hòa thượng.Kim Lan nói :- Tiểu muội từng nghe Vũ Văn Hàn Ðào nhắc tới chùa Thiếu Lâm có tám nhà sư võcông kỳ tuyệt, chuyên can thiệp vào những chuyện bất bình trên chốn giang hồ. Tám vịđó kêu bằng Bát Ðại Kim Cương.Tiêu Lĩnh Vu gật đầu đáp :- Ngoài những vị cao tăng chùa Thiếu Lâm e rằng ít có tay cao thủ thân pháp mau lẹđến như vậy.Kim Lan nói :- Bọn họ ẩn mình trong bóng tối định ngăn cản chúng ta, không ngờ nghe Tam gia nóinhững lời phế phủ, biết Tam gia là hạng người thế nào họ mới xoay đổi chủ ý hấptấp bỏ đi.Ðường Tam Cô nói :- Tiểu đệ e rằng bọn họ không phải là tăng nhân chùa Thiếu Lâm mà là người củaThẩm Mộc Phong phái đến .Kim Lan đáp :- Theo chỗ tiểu tỳ biết thì những người ở Bách Hoa Sơn Trang không ai mặc áo tăngbào màu nguyệt bạch. Nếu cô nương trông rõ bọn họ mặc áo tăng bào màu nguyệtbạch thì không phải là người Bách Hoa Sơn Trang.Tiêu Lĩnh Vu ngữa mặt trông chiều trời nói :- Chúng ta lại đi thôi.Chàng phóng chân chạy trước. Bốn người này đều có võ công, từ lúc bỏ xe đi bộ hànhtung càng khó theo dõi. Nhưng dường như khônng kịp ngăn cản nữa.Một hôm trời vừa sáng rõ, bốn người chạy đến Hồ Trường Bích.Tiêu Lĩnh Vu trỏ vào bức tường trắng bên bờ hồ cười nói :- Ðó là nhà tại hạ. Hởi ôi ! Tại hạ bỏ nhà ra đi hồi còn là đứa con nít 12, 13 tuổi, thânthể yếu đuối. Bây giờ lớn lên nhiều lại thân thể cường tráng. E rằng gia nương khôngnhận ra được nữa.Kim Lan thấy Tiêu Lĩnh Vu vui mừng hớn hở, mà hai mắt ẩn dấu chân lệ thì biết rằngchàng đang cảm xúc vô cùng !Tiêu Lĩnh Vu chạy nhanh đến trước cổng thì thấy cổng đóng. Bốn bề tịch mịch. Chànghắng dặng một tiếng, phủi bụi trên người rồi lớn tiếng gọi :- Tiêu phúc có nhà không ?Chàng gọi luôn mấy tiếng không thấy người đáp lại.Chàng cảm thấy điều bất hạnh nổi lên trong đáu óc. Nét mặt biến thành nghiêm trọng.Kim Lan, Ngọc Lan và Ðường Tam Cô cũng cảm thấy có điều khác lạ, nhìn chằmchặp vào người Tiêu Lĩnh Vu thì thấy mặt chàng xám xanh. Chàng ngơ ngác ngó hàngphên dậu ngơ ngẩn xuất thần, nhưng không dám đẩy cánh cổng.Ngọc Lan từ từ bước đến bên Tiêu Lĩnh Vu hỏi : .- Tam gia ! Tam gia đã nói địa chỉ này cho Ðại trang chúa biết chưa ?Tiêu Lĩnh Vu lắc đấu thở dài đáp :- Không có !Ðột nhiên chàng vung cước đá vào tấm phên cánh cổng.Trong viện vườn hoa cửa song rất tề chỉnh. Trên thềm dưới sân quét tước sạch sẽ,không thấy chút gì khác lạ.Tiêu Lĩnh Vu trong lòng bớt được ...

Tài liệu được xem nhiều: