Danh mục

Xác Chết Loạn Giang Hồ - Hồi 7

Số trang: 8      Loại file: doc      Dung lượng: 57.50 KB      Lượt xem: 12      Lượt tải: 0    
10.10.2023

Hỗ trợ phí lưu trữ khi tải xuống: 4,000 VND Tải xuống file đầy đủ (8 trang) 0
Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Người áo lam đáp: - Tại hạ chỉ muốn coi thi thể lệnh đường một chút. Khâu Tiểu San trong lòng rất lầy làm kỳ hỏi: - Con người đã chết rồi còn chinữa mà coi? Người áo lam đáp: - Hiện giờ thời gian rất cần kíp, tại hạ có rảnh đâu mà thảo luận về việc này. Cô nương có bằng lòng cho tại hạ coi hay không thì bảo? Khâu Tiểu San lại hỏi: - Tôn giả giúp cho tiểu nữ thoát cơn nguy hiểm thì tiểu nữ dĩ nhiên sẽ xin theo lời. Song tiểu nữ...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Xác Chết Loạn Giang Hồ - Hồi 7 Hồi 7 Ðỉnh Núi Tuyết Côn Sơn Xuất HiệnNgười áo lam đáp:- Tại hạ chỉ muốn coi thi thể lệnh đường một chút.Khâu Tiểu San trong lòng rất lầy làm kỳ hỏi:- Con người đã chết rồi còn chinữa mà coi?Người áo lam đáp:- Hiện giờ thời gian rất cần kíp, tại hạ có rảnh đâu mà thảo luận về việc này.Cô nương có bằng lòng cho tại hạ coi hay không thì bảo?Khâu Tiểu San lại hỏi:- Tôn giả giúp cho tiểu nữ thoát cơn nguy hiểm thì tiểu nữ dĩ nhiên sẽ xin theo lời.Song tiểu nữ không thoát hiểm được thì sao?Người áo lam đáp:- Cô nương cứ yên lòng, tại hạ chuyên nghề buôn bán, trước nay chẳng bao giờ làmviệc không xong để phải trả tiền mà cô ngại.Khâu Tiểu San động tâm nói:- Tiểu nữ chỉ ưng cho tôn giả đứng coi di thể của tiên mẫu chứ không được đụng vàothi thể.Người áo lam trầm ngâm một lúc rồi nói:- Tại hạ quyết tâm giúp cô nương thoát hiểm dĩ nhiên là phải gây mâu thuẫn vớikhông biết bao nhiêu cao thủ giang hồ, nếu cô chỉ cho coi di thể lệnh đường một chútthì cô phải thường tiền nữa.Khâu Tiểu San ngoài miệng đối đáp với người áo lam, nhưng trong lòng vẫn dò xét vềlai lịch hắn. Nàng nghe giọng lưỡi đối phương thì tựa hồ hắn đã biết cặn kẽ nhữnghành động của nàng. Hiện giờ cường địch dòm ngó nàng, nơi nơi đều gặp nguynhiểm. Nàng thấy cử động của hắn hiển nhiên võ công hắn có chỗ tuyệt diệu.Nàng lại sợ hai con chó đen cao lớn, chúng đánh hơi tìm vết còn đáng sợ hơn là linhđiểu của bang Thần Phong, nàng cho là mình đương gặp tình thế bất đắc dĩ, thì hayhơn hết là không nên gây xích mích với hắn.Bỗng nghe thanh âm lạnh lùng của người áo lam vọng lên:- Ðã buôn bán thì phải đem vốn ra để cầu lấy lợi nhưng bộ mặt khó coi của tại hạkhiến cho khách hàng không được vừa lòng. Có điều tại hạ lấy danh dự mà nói thìchẳng bao giờ lừa già dối trẻ. Nói sao đúng vậy, hiện giờ cô nương ở vào tình trạng bịbao vây bốn mặt, nên cô nương ưng thuận hợp tác thì tại hạ được lợi một chút.Còn cô nương cũng yên tâm là có thể thoát khỏi vòng vây. Nếu cô nương không chịuthì một mình cô đơn phương độc mã mà muốn thoát khỏi trùng vây của bọn cao thủthật không phải chuyện dễ .Khâu Tiểu San nói:- Hiện giờ bọn tiểu nữ tuy lâm vào tình trạng nguy hiểm thì cũng chỉ đánh nhau đếnchết là cùng.Người áo lam ngắt lời:- Cô nương có biết bao nhiêu người dầm mưa lội tuyết đường xa ngàn dặm bới tìmvết cô để làm gì không?Khâu Tiểu San đột nhiên nhớ tới di thơ của mẫu thân có dặn cô phải biết tùy cơ ứngbiến không nên cố chấp.Người áo lam ngừng lại một chút rồi nói:- Số đông trong bọn người này chắc chưa biết chuyện lệnh đường đã từ trần,nên họrượt theo cô thì chẳng những họ tự tin đủ đối phó với cô mà còn đủ đối phó cả vớilệnh đường nữa, một khi cô nương bị bại lộ hành tung xảy cuộc chiến đấu thì sựnguy hiểm chắc cô cầm vững trong tay.Ðột nhiên có tiếng còi u ú vang lên đã ngắt lời người áo lam. Khâu Tiểu San biến sắcvận mực lực nhìn ra xa. Người áo lam lộ vẻ vui mừng mỉm cười nói:- Cô nương bất tất phải quan tâm, kẻ sắp tới đây không phải người ngoài.Hắn vừa nói vừa lấy trong bọc ra cái sừng trâu đẻo gọt rất tinh xảo, đưa lên miệngthổi luôn ba hồi.Khâu Tiểu San châu mày lẩm bẩm:- Thằng cha này thật là khả ố, hắn thổi tù và để kêu đồng bọn lại nhưng đồng thờigọi cả địch nhân tới. Hiển nhiên hắn cố ý gây tình thế khẩn trương để bức bách mìnhphải khuất phục.Hiệu tù và vừa dừng thì trên đỉnh núi dầy tuyết khôi phụclại vẻ tĩnh mịch như thường.Người áo lam xoay mình nhìn ra phía đỉnh núi nhấp nhô. Hắn xoay lưng về phía KhâuTiểu San không cần phòng bị chi hết.Khâu Tiểu San trong lòng dào dạt những luồng tư tưởng trái ngược. Nàng nghĩ thầm:- Cứ tình thế trước mắt thì mình không tiện đối nghịch với thằng cha này mà cũngkhông tiện nghe lời hắn.Trong lòng xoay chuyển ý nghĩ, càng không tìm ra được giải pháp nào hoàn hảo.Người áo lam nhìn ra phía xa xa bỗng hắng dặng một tiếng rồi nói:- Lão đại của tại hạ đã tới nơi. Bàn về chuyện buôn bán y còn giỏi hơn tại hạ,vậy cônương thương lượng với y.Khâu Tiểu San trong lòng xúc động, bỗng nghĩ tới hai người đến đây, nàng nói:- Phải chăng lão tiền bối là Nhị Cổ ở Trung Châu.Người áo lam không ngoảnh cổ lại đáp:- Phải rồi, tại hạ chính là Lãnh Diện Thiết Bút Ðỗ Cữu.Hắn chưa dứt lời bỗng một tràng cười ha hả nổi lên. Một người đang trèo vách núiđứng dựng mà mau lẹ phi thường. Người này mặt tròn, nước da trắng hồng,bụng to,chân đi giầy, mình mặc áo lụa xanh, ngoài kháoc áo choàng bằng đoạn đen. Lão hớnhở trèo lên đỉnh núi vòng tay xá, nói:- Tiểu đệ đến chậm một lúc, làm phiền các vị phải chờ đợi.Lão nói xong lại cười khanh khách.Lãnh Diện Thiết Bút Ðỗ Cửu khẽ hắng giọng đáp:- Ðại ca đến đây vừa gặp dịp, việc buôn bán với Khâu cô nương chưa giải quyết xong,vậy đại ca thương lượng cùng cô đi.Lão kia lại cười khanh khách nói:- Không dám! Cốt sao chúng ta thu được chút lợi là xong.Lão vừa cười vừa khoanh tay xá Khâu Tiểu San, nói tiếp:- ...

Tài liệu được xem nhiều: