Thông tin tài liệu:
Tiêu Lĩnh Vu trong lòng phẩn khích không nhẫn nại được nữa đứng phắc dậy. Ngọc Lan rất đổi bồn chồn ngấm ngầm bật ngón tay vào chân Tiêu Lĩnh Vu. Tiêu Lĩnh Vu khẽ đập tay xuống bàn nói : - Ðại ca nghĩ chu đáo như vậy. Tiểu đệ nên lạy tạ một lạy . Chàng là người rất thông minh, nhận được cái bật tay cảnh cáo của Ngọc Lan liền tỉnh táo lại ngay, vội thay đổi tâm ý. Chàng vén áo toan lạy phục xuống thật sự. Thẩm Mộc Phong vẩy tay một cái, một...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Xác chết loạn giang hồ - Hồi 71 Chương 71 Trong Miếu Hoang Hào Kiệt Ẩn MìnhTiêu Lĩnh Vu trong lòng phẩn khích không nhẫn nại được nữa đứng phắc dậy.Ngọc Lan rất đổi bồn chồn ngấm ngầm bật ngón tay vào chân Tiêu Lĩnh Vu.Tiêu Lĩnh Vu khẽ đập tay xuống bàn nói :- Ðại ca nghĩ chu đáo như vậy. Tiểu đệ nên lạy tạ một lạy .Chàng là người rất thông minh, nhận được cái bật tay cảnh cáo của Ngọc Lan liềntỉnh táo lại ngay, vội thay đổi tâm ý. Chàng vén áo toan lạy phục xuống thật sự.Thẩm Mộc Phong vẩy tay một cái, một luồng kình lực xô ra ngăn lại. Hắn nghiêmtrang nói :- Tam đệ bất tất phải đa lễ. Tiểu huynh có mấy lời cốt yếu muốn bàn với Tam đệ.Tiêu Lĩnh Vu cũng mượn cơ hội xuống đài, ngồi lại nguyên vị hỏi :- Ðại ca có điều chi dạy bảo ?Thẩm mộc Phong đáp :- Chuyến này tiểu huynh tái xuất giang hồ trong lòng đã coi Tam đệ là một tay địch thủghê gớm. Bây giờ tiểu huynh lại thấy Tam đệ lâm sự quyền biến rất khôn ngoan, đủtỏ nhận xét của tiểu huynh không lầm...Tiêu Lĩnh vu nói :- Ðại ca quá khen rồi.Thẩm Mộc Phong lại nói : .- Có đạo thì song hùng không đứng với nhau được. Tòa Bách Hoa Sơn Trang nhỏ mọnnày làm sao bao dung nổi cả hai nhân vật anh hùng là tiểu huynh và Tam đệ ?Tiêu Lĩnh Vu đáp :- Ðại ca thật quá đa tâm ! Tiểu đệ không hoài bão ý chí làm hùm chúa tể một phương.Thẩm Mộc Phong nói :- Dù cho Tam đệ nhạt mùi danh lợi, nhưng anh em chúng ta đã không đồng đạo thì khómà mưu sự với nhau. Chung qui cũng đến lúc trở mặt thành thù gặp nhau bằng gươmgiáo.Tiêu Lĩnh Vu hỏi :- Vì vậy mà đại ca cướp song thân tiểu đệ đem về đây làm con tin để tiểu đệ phải làmtôi mọi cho Bách Hoa Sơn Trang chứ gì ?Thẩm Mộc Phong cười mát nói :- Trước khi trời mưa Tam đệ muốn đoán thế nào cũng được.Tiêu Lĩnh Vu sắc mặt biến đổi mấy lần lúc xanh lè lúc trắng lợt. Thời gian khoảnhkhắc này, chàng coi dài tựa mấy chục năm.Thẩm Mộc Phong nâng chung rượu trên bàn lên cười hỏi :- Mời Tam đệ uống cạn chung rượu trước mặt được chăng ?Tiêu Lĩnh Vu nâng chung lên thủng thẳng đáp :- Ðại ca đã đề cao tiểu đệ như vậy, sao không ngấm ngầm hạ độc thủ gia hại tiểu đệ,mà lại làm đau khổ cho song thân tiểu đệ là những người đã già nua tuổi tác ?Thẩm Mộc Phong cười đáp :- Trên đời chẳng có nút buộc vào không cởi được. Huống chi tiểu huynh mời lệnh tônlệnh đường đến đây tuyệt không có ý gia hại.. . .Tiêu Lĩnh vu nổi lòng phẫn uất không ngăn cản được đập bàn nói :- Ðại ca đã vô tình như vậy thì đừng trách tiểu đệ vô nghĩa...Chàng xé vạt áo đánh roạt một tiếng, nói tiếp :- Anh em chúng ta từ đây cắt bào, tuyệt giao.Thẩm Mộc Phong cười rộ đáp :- Nước băng và khói lữa khó ở chung lò. Chẳng sớm thì muộn anh em ta phải có ngàynay...Hắn ngừng tiếng cười lạnh nói tiếp :- Tình nghĩa giữa chúng ta đã đoạn tuyệt, vậy từ nay trở đi ai trông vào trí mưu củangười đó để tranh bá trên chốn giang hồ.Tiêu Lĩnh Vu ngẩn người ra nói :- Tiểu đệ trước nay vốn không mưu đồ tranh bá.Chàng biết mình ở vào hoàn cảnh rất kém thế. Thẩm Mộc Phong đã chọc giận chàng.Lại nghe hắn cười lạt nói tiếp : .- Dù Tam đệ không tranh hùng tranh bá thì cũng là một trở lực rất lớn cho cuộc mưuđồ bá nghiệp của Thẩm mỗ ở võ lâm...Hắn ngừng lại một chút rồi tiếp :- Giờ ngọ ngày mai mời Tiêu gia đến dưới lầu Vọng Hoa để gặp lệnh tôn và lệnhđường. Xin thứ cho Thẩm mỗ không lưu đại giá nữa.Giọng nói của hắn không những đã tuyệt tình nghĩa anh em mà còn hạ lệnh trục khách.Tiêu Lĩnh Vu trong lòng cực kỳ bi phẫn nhưng nghĩ đến mối sinh tử của song thânchàng không dám nổi nóng, cố nén xúc động chắp tay đáp :- Giờ ngọ ngày mai Tiêu mỗ xin y ước.Thầm Mộc Phong mĩm cười đáp :- Xin miễn cho Thẩm mỗ khỏi tiển chân.Tiêu Lĩnh vu đáp lại bằng một tiếng không dám rồi trở gót xuống lầu.Kim Lan, Ngọc Lan cũng đứng lên muốn cất bước đi theo.Chu Triệu Long lớn tiếng quát :- Ngồi xuống.Hai cô đã quyết định liều chết, quay lại ngó Chu Triệu Long một cái rồi cứ cất bước.Chu Triệu Long tức giận quát :- Quan tiện tỳ này hổn thật !Gã đứng phắt dậy nhẩy xổ về phía hai cô.Thẩm mộc Phong vẩy tay một cái. Một luồng kình lực xô ra cản Chu Triệu Long lại.Hắn nói :- Cứ để chúng đi !Kim Lan, Ngọc Lan quay lại khép nép thi lễ : .- Ða tạ đại trang chúa. .Thẩm Mộc Phong nói :- Bất tất phải thế ! Các người đã theo Tiêu Lĩnh Vu thì không phải là người trong BáchHoa Sơn Trang nữa.Kim Lan nghiến răng nói :- Bọn nô tài xin tuân mệnh.Cô dắt Ngọc Lan chạy theo Tiêu Lĩnh Vu.Chu Triệu Long nhìn bóng sau lưng hai cô cho đến khi mất hút rồi mơ màng hỏi :- Ðại ca định buông tha hai con nha đầu đó thật ư ?Thẩm Mộc Phong cười đáp :- Người cùng thì liều mạng, chó cùng thì cắn đại. Nếu không có người đi kèm TiêuLĩnh Vu để khuyên giải gã, khó lòng tránh khỏi chuyện gã quyết tâm liều mạng. Nhưvậy há chẳng làm cho tiểu huynh phải hao phí một phen tâm cơ ?Chu Triệu Long nói :- Ðại ca thần cơ diệu toán. Tiểu đệ không bao giờ bì kịp.Thẩm Mộc Phong cười nói :- Ta đoán ...