Thông tin tài liệu:
Không biết nàng đã đi qua bao nhiêu con đường. Đã trải dài chân tới bao nhiêu cây số rồi. Bỗng dưng nàng cảm thấy đói bụng đưa tay nhìn đồng hồ. Đông Mai chợt sửng sốt: - Đã gần 4 giờ chiều rồi sao? Chợt nghĩ đến ba, Đông Mai chau mày: - Không thấy mình ở nhà chắc là ba sẽ lo lắm. Ba sẽ đi kiếm cho mà coi. Nhưng rồi chợt nhớ ra Uyển Trân, Đông Mai chật lưỡi: - Chắc gì ba còn nhớ đến mình. Bây giờ ba đâu còn phải của riêng mình?...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Xanh Như Hy VọngXanh Như Hy Vọng Thương Thương Xanh Như Hy Vọng Tác giả: Thương Thương Thể loại: Truyện Ngắn Website: http://motsach.info Date: 31-October-2012Không biết nàng đã đi qua bao nhiêu con đường. Đã trải dài chân tới bao nhiêu cây số rồi. Bỗngdưng nàng cảm thấy đói bụng đưa tay nhìn đồng hồ. Đông Mai chợt sửng sốt:- Đã gần 4 giờ chiều rồi sao?Chợt nghĩ đến ba, Đông Mai chau mày:- Không thấy mình ở nhà chắc là ba sẽ lo lắm. Ba sẽ đi kiếm cho mà coi.Nhưng rồi chợt nhớ ra Uyển Trân, Đông Mai chật lưỡi:- Chắc gì ba còn nhớ đến mình. Bây giờ ba đâu còn phải của riêng mình?Ý nghĩ đó khiến cho nàng tối mắt. Đông Mai có cảm tưởng nàng đứng không muốn vững, mắtnàng chợt hoa lên.Đông Mai chợt xụ xuống, trước khi ngất đi nàng còn mơ hồ nghe ai đó gọi hốt hoảng:- Cô ơi! Cô...Và nàng không còn biết gì nữa.Nhật Minh đưa mắt nhìn cô gái lạ 1 cách chăm chú. 1 chút nữa thì cô bé đã gây rắc rối cho anh.Nhưng cũng vì thế anh đã kịp cứu cô ta.Đưa tay sờ vầng trán của cô gái, anh khẽ mỉm cười an tâm hơn, vì cơn sốt đẩy lui. Anh chợt nghĩthầm:Có lẽ cô ta bị cảm nắng?Nhìn bộ dang anh nghĩ đây là 1 cô bé bướng bỉnh có hạng đây. Nhìn đôi môi lúc nào cũng mímlại, nếu anh không lầm thì cô bé nàng sẵn sàng giơ vuốt ra với bất cứ ai.Anh chợt bật cười với ý nghĩ vừa đến. Đột nhiên cô gái chợt trở mình. Nhưng điều anh khôngngờ nhất, cô gái bất ngờ bật dậy hốt hoảng nói:- Đây là đâu?Mỉm cười trấn an giọng anh nhẹ nhàng:Trang 1/151 http://motsach.infoXanh Như Hy Vọng Thương Thương- Yên tâm đi cô bé đây là nhà của tôi.Đôi mắt cô gái mở to hơn hốt hoảng hơn giọng sửng sốt:- Sao lại ở nhà ông, tại sao tôi lại ở đây?Đôi mắt Nhật Minh nhìn cô chăm chú, giọng anh thoáng giễu cợt:- Cái đó phải hỏi lại cô thì đúng hơn. Nếu tôi không thắng kịp xe thì cô sẽ gây phiền phứckhông nhỏ cho tôi. Nhưng cũng vì thế tôi đã cứu được cô.Đôi mắt cô gái bớt hốt hoảng, giọng chợt tan loãng:- Có nghĩa là ông là ân nhân củ tôi, nhưng cứu tôi bằng cách nào? tại sao tôi lại có thể như thế?Nhật Minh chợt bật cười:- Cô đang bị cảm nhăng đấy không khéo cô sẽ ốm nặng. Phải chăng đó là thành quả cô đã dangnắng cả ngày với cái đầu không?Cô gái chợt bật dậy cười nhạt:- Tôi làm gì thì mặc tôi mắc mớ gì đến ông. Nhưng dù sao tôi cũng cám ơn ông đã cứu tôi. Chàoông tôi về.Nhưng chỉ đi được vài bước cô gái loạng choạng. Nhật Minh bật dậy đỡ, nói giọng khá gắt:- Tôi nghĩ không sai khi đoán cô là 1 cô bé gai góc. Nhưng muốn đi được thì cô phải ăn hết bátcháo do bà vú của tôi mang đến. Nếu không cô không đi nổi ra tới cửa kia đâu.Hất mạnh tay Nhật Minh ra, cô gái bướng bỉnh gắt:- Đừng coi thường tôi quá chứ? Tôi đi được hay không thì có mắc mớ gì đến ông chứ?Giương đôi mắt lo lắng Nhật Minh khẽ nhún vai:- Vậy thì tùy cô. Lẽ ra tôi không nên dây vào cô mới phải.Dứt lời Nhật Minh trở lại ghế để mặc cho cô gái muốn làm gì thì làm.Nhưng sự bướng bỉnh của cô gái không được đền bù. Chỉ đi được mấy bước cô gái té quỵ xuống.Nhật Minh bật dậy như lò xo. Không cần bàn cãi với cô gái bướng bỉnh, anh vội vã bế nhanh côgái vào bàn ăn và gọi nhanh bà vú:- Vú ơi! Vú mang cháo ra cho cô ấy và vú làm ơn giúp cho cô ấy ăn hết dùm cháu nghe vú.Dứt lời không để cho cô gái cự nự, anh bước nhanh ra phòng khách.Cô gái nhìn theo anh bằng đôi mắt tức tối. Vì không nói được gì bởi sự áp đặt của anh.Tiếng nhẹ nhàng của bà vú khiến cô gái quay lại:- Đừng giận cậu ấy. Cậu ấy nói đúng đấy. Cô muốn khỏe lại thì cô phải ăn hết bát cháo này đi.Trang 2/151 http://motsach.infoXanh Như Hy Vọng Thương ThươngChẳng lẽ cô muốn ở đây hoài sao?Cô gái lắc đầu nguầy nguậy:- Dĩ nhiên là không rồi. Cháu đâu muốn làm phiền người lạ lâu như thế!Bà mở nắp bát cháo gật gù:- Vậy thì cháu mau ăn cho nóng rồi mà về.Mùi cháo thơm lừng đưa vào mũi khiến cô gái cảm thấy đói thực sự. Khuôn mặt của bà vú nhânhậu hiền từ khiến cô gái cười hồn nhiên hơn:- Cháu vú nấu thơm quá!Bà vú gật đầu mỉm cười:- Vậy thì cháu mau ăn đi, ăn xong tôi cháo cháu sẽ giải cảm ngay.Nụ cười của bà vú như khuyến khích cô gái khẽ gật đầu cám ơn. Cô gái cắm cúi xuống ăn 1cách ngon lành như không muốn bà vú mời thêm lần nữa.Nhìn chách ăn chăm chú của cô gái bà vú khẽ lắc đầu thầm nghĩ:Đói lắm rồi mà vẫn không bỏ được tính bướng bỉnh của mình.Loáng 1 cái cô gái đã đẩy bát cháo không sang 1 bên tủm tỉm hỏi:- Cháu hư quá phải không vú?Ba vú không trả lời mà hỏi khẽ:- Cháu ăn thêm 1 bát nữa chứ?Khuôn mặt cô gái ửng hồng ngượng nghịu:- 1 tô nữa cho cháu, liệu vú không phải nhịn ăn chứ?Khẽ lắc đầu bà vú tủm tỉm:- Yên tâm đi. Cô có ăn thêm 3 tô nữa thì vẫn đủ cho mọi người trong nhà ăn. Cô không phảingại vì buổi tối ở nhà này ăn cháo là thói quen.Lau nhanh giọt mồ hôi cô gái bước theo bà vú xuống bếp khẽ hỏi:- Ông chủ ở nhà này là bác sĩ phải không?Quay lại nhìn cô gái bà vú ngạc nhiên:- Sao cô lại hỏi thế?Phác cử chỉ vô nghĩa cô gái khẽ lắc đầu:- Cháu cũng không biết nữa. Nhưng cháu chỉ đoán thế thôi mà.Trang 3/151 http://motsach.infoXanh Như Hy Vọng Thương ThươngBà vú quay lại tủm tỉm, chăm chú múc cháo khẽ trả lời:- Cậu ấy không phải là bác sĩ, nhưng cũng không thua bác sĩ đâu. Cô có thấy ăn xong bát cháocô đã dễ chịu rồi đấy chứ!Cô gái lại đỏ hồng đôi má ngập ngừng e ngại:- Sao mọi người lại tốt với cháu như ...