Nó giương đôi mắt nhìn lên trời, những tia nắng yếu ớt của mùa đông càng làm nó buồn, trên chiếc xe lăn nó ngồi thẩn thờ, vô vọng và rồi nó khóc. Có lẽ nó sinh ra không phải để cười mà để nhìn người khác cười và chỉ biết khóc cho chính mình thôi
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Xe lăn tình yêuXe lăn tình yêuNó giương đôi mắt nhìn lên trời, những tia nắng yếu ớt của mùa đông càng làm nóbuồn, trên chiếc xe lăn nó ngồi thẩn thờ, vô vọng và rồi nó khóc. Có lẽ nó sinh rakhông phải để cười mà để nhìn người khác cười và chỉ biết khóc cho chính mìnhthôi. Nó biết phải sống như thế nào khi mà giờ nó chỉ còn một mình, nó làm gì saucú ngã quá đau ấy, đau đến nỗi nó ước gì mình được chết cùng ba mẹ…Cuộc sốngcứ mãi trêu đùa với nó, nó bước vào đời bằng ánh mắt thơ ngây của một cô bé tuổimười tám, nó cười với nụ cười như thiên thần và rồi nó bỗng vụt mất đi tất cảnhững gì nó đang có… Tai nạn ô tô đã cướp đi của nó cả cuộc đời, cả nụ cười vàniềm tin. Nó là một cô gái nhỏ nhắn, có nụ cười dễ thương với hai má lúm đồngtiền, nó rất duyên cứ mỗi lần ngượng ngùng là hai má lại ửng đỏ trông rất yêu. Bamẹ đặt cho nó cái tên cũng dễ thương –Diễm My…Đã hơn một tuần nó vẫn chưa hết sốc vì cái chết của ba mẹ sau vụ tai nạn, nó đâuđã quen khi ngồi trên chiếc xe lăn và bây giờ điều nó cảm thấy là bất lực và vôdụng. Nó nhớ ba mẹ, nỗi nhớ cứ ùa về dằn vặt, cái gió mùa đông càng làm vếtthương nó đau hơn, nhói hơn. Ngày lại ngày qua đi, nó tập “quen nhờn” với nỗiđau và nó tự hỏi nó phải làm gì cho mình và cho mọi người, thôi thì nó cứ cười dùgượng cười thôi cũng làm mọi người cảm thấy an tâm và bản thân nó cũng cảmthấy có thêm chút gì đó gọi là niềm tin. Nó sống cùng với vợ chồng chú ba, sốngbằng tình thương của những người bà con, nó suy nghĩ mãi về những chuỗi ngàycòn lại của mình, nó nghĩ phải làm gì đó, nhưng cái gì đó còn quá mơ hồ. Nó bâygiờ đã tàn chứ đâu còn như trước, nó có ích gì cho cuộc đời này đây? Nó cứ tự hỏivà rồi từ trả lời bằng những giọt mưa của tâm hồn.Sáng nay, nó đến lớp sau những ngày nghỉ học ở nhà chịu tang ba mẹ, nó thấy lạlẫm, cái cảm giác làm gì cũng phải nhờ vả khiến nó thấy mình thật tệ, chú chở nóđến trường bế nó ngồi trên chiếc xe lăn và đưa nó vào lớp. Hàng trăm con mắtđang nhìn nó, tiếng cười, tiếng rì rầm làm nó thấy sợ, nó víu lấy áo của chú:- Chú ba, đừng đi………..- Thôi nào con, con đã lớn rồi mà, con vào lớp đi- Chú……. Chú……..Nước mắt nó ngấn dài, nó nhìn theo bóng dáng chú mình. Ừ, đó đâu phải là ba nó,đâu phải là người mà để nó nhõng nhẽo hay dỗi hờn cơ chứ!. Nó vào lớp, tụi bạnchạy đến, xúm lại hỏi chuyện nó đủ điều, nó chỉ im lặng, hai má đã đỏ lên, sóngmũi cay cay… nó tủi thân, muốn khóc quá nhưng không được khóc, không thể cứyếu đuối mãi thế được.Tan học, cánh cổng trường mở ra, ai cũng hớn hở ra về chỉ mình nó vẫn còn ở gócphòng học, lặng lẽ, buồn, chờ đợi người thân đến đón. Chú nó chạy vào lớp, nói to:-Sao cháu không ra cổng? Chú đợi nãy giờ-Cháu tưởng chú sẽ vào lớp đón cháu nên cháu chờ chú ạ- Thôi ra xe nhanh chú còn phải về chở thiếm đi dự tiệc nữa.Về đến nhà, nó chỉ khẽ cười, chào chú thiếm rồi nói dì Hoa đưa lên phòng, đóngcửa ngồi lặng im, một mình, chắc nó tự kỉ quá!Đèn đường hắt vào phòng nó chút sáng, màn đêm tĩnh mịch làm lòng nó se lại,cảm giác trống trải, cô đơn đang chiếm hữu lấy tâm hồn nhỏ bé của nó. Nghe cótiếng gõ cửa và tiếng gọi:- My ơi! Cho dì vào phòng được không?- Vâng ạ! Dì vào đi ạ!- Sao để phòng tối om thế kia? Dì mang cho con bát phở nè.- Con cảm ơn dì, con không ăn đâu dì ơi!- Sao thế con, con chưa ăn gì mà, ăn tí đi con cho lại người, nghe lời dì, ăn đicon.- Vâng ạ. _________________* *__________________Hôm nay là cuối tuần có bạn chú thiếm tới chơi, căn nhà bỗng ồn ào hẳn lên, chỉmỗi nó là buồn và cứ ngồi trầm ngâm mãi thôi, nó nhìn hàng cây trên hè phố, nócảm nhận từng đợt gió mùa đông – lạnh thật! Có lẽ nó sống nội tâm quá, chẳng baogiờ chịu chia sẻ cho ai điều gì cả, ngay cả những nỗi buồn đang chồng chất trongnó. Chắc nó sợ, sợ ai đó sẽ đau như nó bây giờ…Mọi người nói chuyện rôm rả vàkhi nó ngang phòng thiếm, nó nghe giọng thiếm nói chuyện với bạn:- Ghét thiệt mày! Con nhỏ cứ im im, lầm lầm lì lì, gì mà học giỏi chứ, ông xã taocứ chiều mãi, tao lại thấy ghét, con mình không lo, giờ lo cho con nhỏ ngồi xe lăn,nuôi nó suốt đời à!...Nó hụt hẫn, bàn tay nó run run, nó cố thở, tim nó đập nhanh hơn, người nó nóngrang thì ra bấy lâu nay nó sống trong nhà là sự phiền hà đối vơi vợ chồng chú. Nócố lăn chiếc xe thật nhanh về phòng, ôm con gấu bông và khóc nức nở, nó chẳngbiết còn nơi nào để nó sống nữa. nó chợt nghĩ tới bà ngoài. À! Về quê… ___________* *_____________Chuyến xe cuối ngày sắp lăn bánh, nó vất vả trên chiếc xe lăn ngơ ngác nhìn mọingười, đồ đạt tay xách, tay ôm, nó toát cả mồ hôi. Rồi tự nhiên, có một người đếngiúp nó, là một chàng thanh niên anh ta xách hộ đồ đạc cho nó lên xe và bế nó lênchỗ ghế ngồi.-Cảm ơn anh ạ!- Sao đi đâu mà một mình vất vả thế hả cô bé?Nó nhìn anh e dè: Về quê anh ạ!- Quê em ở đâu?Nó nghĩ bụng: “Mình đâu quen anh ta đâu mà anh ta hỏi nhiều thế nhỉ? Mình đọcbáo thấy nhiều vụ lừa đảo kiểu này lắm thôi im lặng cho chắc”.Nó không trả lời, anh chàng kia hỏi lại lần nữa, nó ngần ngừ:- Dạ Đà Nẵng ạ.- Thế à. Anh cũng về Đà Nẵng này. Em tên gì vậy?- Minh Cúc ạ!Thật lạ khi nó trả lời không phải tên thật của nó, nhìn bó cúc trên tay người phụ nữnó tự đặt tên cho mình từ lúc nào không biết.- Tên hay nhỉ? Anh tên HoàngNam.- Tên thế mà hay à! Xạo.- Thật mà hoa cúc của mùa thu, mùa thu đẹp mà em nhỉ ? Thế chúng ta là bạn nhé !- Vâng ạ. Nó trả lời thế mà trong đầu vẫn còn chút sợ và lo không biết con ngườinày như thế nào để làm bạn với mình đây.Nói chuyện một lát nó thấy Nam cũng khá thân thiện, lần đầu tiên nó quen mộtngười bạn lớn hơn nó đến 3 tuổi, lần đầu tiên nó quen người bạn theo cái kiểu lạlùng này và lần đầu tiên nó cười với người xa lạ...Xe dừng lại tại một con đường, Nam nhìn nó và khẽ cười : ...