Đêm… lặng yên, chỉ có tiếng mưa rơi ngoài cửa sổ. Nhìn xuyên qua làn mưa, Hải Phong dễ dàng nhận thấy, bóng người con gái anh yêu đang bước một mình dưới mưa. Cô đơn và lạnh giá. Anh thực sự muốn đến bên cô, che chở cho cô, nhưng… anh đã xua tan ngay cái ý nghĩ đó. Tựa đầu vào tường, Hải Phong cười thầm. Anh làm gì có tư cách đó. Người ta đã có bạn trai. Hơn nữa, cô ấy vừa từ chối tình cảm của anh, còn nói rằng không muốn nhìn thấy anh.-...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
XIN LỖI, EM NỢ ANH 1 TÌNH YÊUXIN LỖI, EM NỢANH 1 TÌNH YÊUĐêm… lặng yên, chỉ có tiếng mưa rơi ngoài cửa sổ. Nhìn xuyên qua lànmưa, Hải Phong dễ dàng nhận thấy, bóng người con gái anh yêu đang bướcmột mình dưới mưa. Cô đơn và lạnh giá. Anh thực sự muốn đến bên cô, chechở cho cô, nhưng… anh đã xua tan ngay cái ý nghĩ đó. Tựa đầu vào tường,Hải Phong cười thầm. Anh làm gì có tư cách đó. Người ta đã có bạn trai.Hơn nữa, cô ấy vừa từ chối tình cảm của anh, còn nói rằng không muốn nhìnthấy anh.- Em quả thực… rất nhẫn tâm… Uyên Nhi!Hải Phong thì thầm trong đêm tối. Nhìn xuyên qua cánh cửa kính đã bị nướcmưa làm mờ đi, Hải Phong nhìn thấy bóng Uyên Nhi vẫn đang âm thầmbước. Anh thấy lạ, tại sao người yêu cô lại không ở bên cạnh cô, mà để côthân con gái một mình bước đi thế này? Vả lại, trông cô, có vẻ gì đó… rấtbuồn. Anh tiếc rằng mình đứng quá xa. Nếu ở gần một chút, biết đâu có thểnhận ra tâm trạng của cô.Tự lấy tay đập mạnh lên trán mình, Hải Phong bực bội kéo mạnh chiếc rèmcửa:- Tại sao em lại khiến anh nghĩ về em nhiều như vậy, Uyên Nhi? Tại sao anhkhông thể quên được em…Hải Phong trượt dần theo bức tường, ngồi trên nền nhà. Nơi khóe mắt anh đãcảm nhận được sự ấm nóng của những giọt nước mắt. Anh đang khóc sao?Nực cười thật. Một thằng con trai mạnh mẽ như anh, lại còn là một thằngcôn đồ, vậy mà có lúc yếu đuối đến thế.Côn đồ! Thoáng nghĩ đến hai từ đó, trái tim anh bỗng thắt lại. Rất đau! Chỉvì hai từ ấy thôi, chỉ có như vậy thôi mà khiến người con gái anh yêu buônglời xua đuổi anh. Phải, anh là một thằng học sinh hư hỏng, chẳng chịu họchành gì, suốt ngày chỉ biết lêu lổng chơi bời. Nhưng… anh đã vì cô mà thayđổi rồi. Tại sao trái tim cô lạnh lùng đến vậy? Tại sao nhẫn tâm tạt vào mặtanh một gáo nước lạnh? Tại sao kéo anh vào tình yêu sâu đậm này để rồixua đuổi anh đi?Hàng loạt câu hỏi tại sao đặt ra nhưng chắc chắn, sẽ chẳng có một ai trả lờicho anh được. Mỉm cười cay đắng, Hải Phong nhớ lại những lời nói ngàyhôm nay của Uyên Nhi, những lời đã khiến trái tim anh đau đớn, đau đếnmức tưởng như nó đã vỡ vụn rồi…***- Anh thích em! Rất thích em, thật đấy!Một nam sinh với bề ngoài rất bảnh bao và khá bụi bặm đứng trước mặt mộtnữ sinh duyên dáng, hiền dịu với mái tóc dài được buộc túm gọn đằng saulưng, trên người là tà áo dài trắng tinh khôi. Chàng nam sinh có mái tóc màuvàng chóe, quần áo thuộc loại hàng hiệu, xem ra có vẻ là một dân chơi,ngược lại hoàn toàn với vẻ giản dị của cô nữ sinh.Một anh chàng ngỗ ngược, không gì trị nổi như Hải Phong mà đứng trướcngười con gái vẫn yêu vẫn không giấu nổi vẻ lo lắng, hồi hộp xen lẫn bốirối, ngượng ngùng. Khác với anh, Uyên Nhi lại hết sức bình thản. Cô hếtnhìn hộp quà trong tay Hải Phong, lại ngước lên nhìn anh, rồi đưa tay nhậnlấy hộp quà. Hải Phong còn chưa kịp vui mừng khi cho rằng cô đã nhận lờitỏ tình của mình thì…“Bộp”Hộp quà rơi mạnh xuống đất, chiếc dây chuyền đựng bên trong văng rangoài. Anh bàng hoàng nhìn Uyên Nhi, ngạc nhiên hết mức với phản ứngcủa cô.- Xin lỗi! Tôi có bạn trai rồi!- Em… EM NÓI DỐI! – Hải Phong đột ngột hét lên.- Không phải lừa anh đâu. Tôi nói thật đấy. – Uyên Nhi lạnh lùng nhìn HảiPhong. – Mà cho dù chưa có bạn trai, tôi cũng sẽ không bao giờ yêu anh.- Tại sao?Uyên Nhi cười nửa miệng, nhìn Hải Phong một lượt từ trên xuống dưới rồilãnh đạm trả lời:- Anh nghĩ mình xứng với tôi?- Ý em là sao? – Hải Phong khẽ nhíu mày.- Một thằng du côn như anh, một con người nhơ nhuốc chỉ biết chơi bời lêulổng có thể xứng với tôi sao? Anh không đáng để được đứng bên cạnh tôi.Hơn nữa, có thể nhà anh giàu có, nhưng nói cho anh hay, người yêu tôi giàugấp trăm lần anh. Anh có thế nào cũng chỉ là một thằng côn đồ, sau này sẽlàm nên được trò trống gì? À, tôi hỏi anh một câu nhé! Lời tỏ tình này anhnói với bao nhiêu đứa con gái rồi? Anh nhìn đằng kia kìa. – Uyên Nhi chỉtay về nơi có mấy nữ sinh tóc xanh tóc đỏ đang ngồi hút thuốc. – Mấy đứacon gái đó mời phù hợp với anh. Anh nghe đây, tôi không muốn gặp lại anhnữa. Từ giờ đừng xuất hiện trước mắt tôi! Nhơ bẩn!Uyên Nhi phẩy tay đi thẳng. Tổn thương! Đó là những gì Hải Phong cảmnhận được lúc này. Cô đang coi thường anh? Uyên Nhi, cô thực sự quá nhẫntâm mà. Nói những lời đó mà không hề để ý nét mặt anh đang biến sắc haysao? Anh thực không ngờ, người con gái dịu hiền mình biết, người con gáiđã chủ động đến bên, giúp anh thoát ra khỏi bóng tối cuộc đời, người con gáimang lại cho anh ánh sáng lại có thể nói ra những lời như vậy. Rốt cuộc làtại vì sao?Đôi chân Hài Phong như không còn sức lực. Anh khụy xuống bên lan cansân thượng, đôi mắt vô hồn nhìn về phía người con gái anh yêu vừa bước đi.“Rắc”. Tiếng tim anh vụn vỡ… Đau quá! Uyên Nhi, em có biết không? Cólẽ chẳng bao giờ em biết được, bời vì… em vốn dĩ đâu có để ý đến anh…***Kết thúc hồi tưởng, Hải Phong mệt mỏi gục đầu xuống chiếc gối trắng tinh.Màu trắng này, có phù hợp với anh không? Có lẽ là không. Chính Uyên Nhicũng đã nói anh ...