Ngày thứ 1 _ Chị ơi, cho tôi 1 bịch bánh trán... _ Dạ, có ngay! _ Đừng cho khô....đừng cho trứng...chỉ bánh trán không thôi! Ngày thứ 2 _ Chị ơi, cho tôi 1 bịch bánh trán... _ Dạ,không khô.không trứng,bánh trán không thôi, đúng không anh _ Dạ, ừh...oh..ừm Ngày thứ 3 _ Chị ơi... _ Dạ, bánh trán của anh đây _ Ơ....dạ.....sao nhanh vậy _ Hì, em làm sẵn cho anh mà, em biết thế nào anh cũng ghé, hì hì.... _ ........cám ơn chị... _ Anh này, đừng gọi em bằng chị nữa, em...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Xin lổi..tôi chỉ là thằng bán bánh giò Xin lổi..tôi chỉ là thằng bán bánh giòTÌNH YÊU LÀ SỰ CHO ĐI MÀ KHÔNG CẦN NHẬN LẠI.....Ngày thứ 1_ Chị ơi, cho tôi 1 bịch bánh trán..._ Dạ, có ngay!_ Đừng cho khô....đừng cho trứng...chỉ bánh trán không thôi!Ngày thứ 2_ Chị ơi, cho tôi 1 bịch bánh trán..._ Dạ,không khô.không trứng,bánh trán không thôi, đúng không anh_ Dạ, ừh...oh..ừmNgày thứ 3_ Chị ơi..._ Dạ, bánh trán của anh đây_ Ơ....dạ.....sao nhanh vậy_ Hì, em làm sẵn cho anh mà, em biết thế nào anh cũng ghé, hì hì...._ ........cám ơn chị..._ Anh này, đừng gọi em bằng chị nữa, em mới 19 tuổi thôi, chắc là nhỏ hơn anhrồi, đúng không?_Ừh, ùm, tôi 21...._ Hì, vậy 2 đứa mình gọi nhau là anh em nha, anh không được từ chối đó!!_ Tôi...tôi..._ Tôi cái gì? Grừ ư ư ư_ Ừh, ừh anh biết rồiNgày thứ 4, vẫn thế.... vẫn 1 bịch bánh trán không khô.....không trứngNgày thứ 5, nó đi ngang qua nhỏ, nhưng không dừng lại, nhỏ trông thấy, gọi vớitheo_Anh ơi!Nó vẫn chạy_ Anh gì ơiChắc nó không nghe...._ Anh không dừng lại là em giận đó......( nhỏ hét to)Kétttt tiếng phanh xe, nhỏ chạy tới nó._ Anh sao vậy, không thích ăn bánh trán của em nữa à?_ Anh...anh_ Nói mau!!!! ( nhỏ chống nạnh.....mắt nổ lửa)_ Anh xin lỗi, hôm nay anh định ăn bánh giò ….trừ cơm …._ Cái gì ? vậy mọi hôm là anh ăn bánh trán trừ cơm đó hả ( nhỏ trợn mắt ngạcnhiên )Nó gật đầu nhẹ nhàng … thì ra là vậy .. nó không lấy trứng … không lấy khô là đểđuợc thêm phần bánh trán !!!_Xem nào , hôm nay thúng bánh giò của anh còn nhiều thật …. Haiz … thôi đuợcrồi anh đợi em 1 xíu , không đựoc bỏ đi đó … hứ .Chốc lát sau nhỏ quay lại với 1 bịch bánh trán trên tay , đặt vào giỏ xe nó ._Đây ,của anh đây, giữ lấy đi .nó ấp úng_ nhưng …. Anh …._ Anh yên tâm đi … em không cho không anh đâu ! em trao đổi với anh đó .Nói rồi nhỏ lấy trong thúng ra 1 cái bánh giò đi thẳng về chổ bán bánh trán củamình , nó ngoái nhìn theo nhỏ , nhìn rất lâu … về tới nhà , nó đặt lưng xuống nền ,nó suy nghĩ về nhỏ , sao nhỏ tốt với nó vậy , nó chỉ là 1 thằng bán bánh giò thôi mà??? và rồi nó lại nghĩ khác , chắc nhỏ không tốt với nó đâu , tại nhỏ củng lấy củanó 1 cái bánh giò mà ….. chắc nhỏ thèm bánh giò thôi … nó mở bịch bánh tránhôm nay nhỏ đưa cho nó , hôm nay bịch bánh trán to thật , có cả trứng , cả khô …bịch bánh trán ngày thứ 5 ngon thật !!!Vẩn cứ thế , vẩn là nhửng cuộc gặp mổi tối , vẩn là những bịch bánh trán do chínhtay nhỏ làm , và chưa 1 lần trong suốt 1 tháng qua nó bỏ lở món bánh trán đặc sảncủa nhỏ ._ Anh nè , hôm nay anh bán tốt không ._ ừh , anh bán củng đuợc ._ hì , anh nè , anh giử cái này đi xíu về nhà rồi hãy mỡ nó ra .Nhỏ đưa cho nhó 1 cái hộp đuợc gói kỷ càng . Nó tò mò lắm trên suốt đọan đuờngnó cứ mong về tới nhà thật nhanh để mở cái hộp đó ra … và dĩ nhiên cái điều nómong muốn đã đuợc thực hiện . Nó trố mắ nhìn , trong hộp là 1 cái nón kết màuđen , rất đẹp , đi kèm với 1 tờ giấy anh nè , 1 tháng rồi kể từ ngày anh và em quennhau , vậy mà em vẩn chưa biết tên anh là gì , không biết nhà anh ở đâu , gia đìnhanh như thế nào ? .. anh đừng hiểu lầm những cậu hỏi của em nhé , em chỉ muốnbiết thôi … và em hy vọng ngày mai em được thấy anh đội chiếc nón của em tặng… à mà em tên Vy , tên đẹp đó nha …. Hihi . Nó cầm chiếc nón lên mân mê , lầnđầu tiên trong đời nó đuợc 1 người tặng quà , nó đuợc 1 người hỏi thăm , nó đuợc 1người quan tâm và lần đầu tiên trong đời nó đuợc quyền nghĩ về 1 người , đựocquyền nhớ về 1 người … điều mà nó chưa bao giờ nghỉ tới .Ngày hôm sau , nó vẩn ghé gặp nhỏ , vẩn như mọi ngày , vẩn là 1 bịch bánh tránkhông trứng , không khô , theo ý nó . Hôm nay nhỏ bới tóc cao lên lộ rỏ cả 1không mặt trắng ngần , trông nhỏ thật đẹp, rất đẹp , chưa bao giờ nó nhìn nhỏ lâuvà kỷ như thế , hôm nay nó cho phép mình đuợc cái quyền ngắm nghía nhỏ …_ Anh kia …Nó giật mình_ nhìn gì thế ?_ Anh … Anh …_ Hôm qua có đọc lá thư của em không ?_ có …._ Vậy sao không thấy anh làm theo ? nón của em đâu ? ( nhỏ chống nạnh … mặtnhăn nhó )Nó rút vội chiếc nón từ trong cái cặp đeo phía trước , nó tháo cái nón đang đội trênđầu và đặt chiếc của nhỏ lên ngay ngắn ._ Anh sao thế , sao giờ mới đội ???_ Anh sợ nó dơ … anh sợ nó mau củ …_ Grưuuuuu …. Anh ngốc thế … từ ngày mai … ngay khi bắt đầu đi làm anh phảiđội nó lên nghe không ?_ ừh òh .. anh biết rồi , còn cái này là của em đây , anh về nhé !Nó đặt lại trên bàn 1 tờ giấy , nhỏ biết đó là câu trả lời của nó giành cho nhỏ , nhỏlật vội ra ,sau khi nó đã đi khuất : Anh tên Nam , anh ở miền tây , lên đây ở trọ từnăm 14 tuổi rồi , anh ở chung với 1 thằng bạn ở khu Bàu Cát , Tân Bình . ba mẹanh mất trong 1 trận lủ cách đây 7 năm rồi , giờ anh chỉ còn 1 mình , anh cám ơnvề cái nón , nó đẹp lắm … . Nhỏ đọc xong , như có vết gợn trong lòng nhỏ , nhỏcảm thông cho hoàn cảnh nó ….Nó và nhỏ vẩn thế , vẩn là những quan tâm , chia sẻ . Đối vói nó và nhỏ khoảngthời gian mà 2 đứa gặp nhau là khoảng thời gian quý nhất tron ...