Quyên cho xe chạy một vòng hồ Con Rùa, đầu óc mông lung không một chút suy nghĩ… Chiếc xe đột nhiên lắc lư đảo bánh làm tay lái của Quyên cũng bị đảo theo. Quyên thầm nghĩ: “Bữa nay cô em này có chuyện gì nữa đây, chắc lại giở chứng rồi”. Quyên tắt máy xuống xe xem, thì ra bánh xe đã bị xì hết hơi. “Chắc là lại cán đinh nữa rồi”. Quyên ngao ngán, nhìn quanh không thấy chỗ nào vá bánh xe, cô thở dài: “Đành dắt bộ tới hồ Con Rùa ngồi nhìn người...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Xoá tên thần tượng… Xoá tên thần tượng… TRUYỆN NGẮN CỦA MINH VYQuyên cho xe chạy một vòng hồ Con Rùa, đầu óc mông lung không một chút suy nghĩ…Chiếc xe đột nhiên lắc lư đảo bánh làm tay lái của Quyên cũng bị đảo theo. Quyên thầmnghĩ: “Bữa nay cô em này có chuyện gì nữa đây, chắc lại giở chứng rồi”.Quyên tắt máy xuống xe xem, thì ra bánh xe đã bị xì hết hơi. “Chắc là lại cán đinh nữarồi”. Quyên ngao ngán, nhìn quanh không thấy chỗ nào vá bánh xe, cô thở dài: “Đành dắtbộ tới hồ Con Rùa ngồi nhìn người đi qua kẻ đi lại vậy”.Lạ thật sao chỗ này lúc nào cũng đông, có lẽ họ cũng giống như cô, mỗi khi không biếtphải đi đâu cô có thói quen ra đây ngồi ngắm đường. Thường thì vị trí của cô hay chọnngồi là trên cao, do vậy cô phải gửi xe bên Nhà văn hoá Thanh Niên rồi thong thả đi bộmột đoạn cho khuây khoả đầu óc.Nhưng hôm nay người tình õng ẹo của cô lại giở chứng nên, cô đành ngồi ở dưới vừa ngóxe vừa ngắm đường. Quyên mở khoá lấy cái giỏ xách bỏ trong cốp xe, tính lấy tiền trongbóp ăn hàng…Một tờ giấy trắng rơi ra, cái tính hậu đậu của Quyên luôn thường trực bên cô, cứ hễ làmcái gì là quên ngay cái đó, nhất là khi đụng vào đồ vật là sẽ làm rơi hay làm vỡ. Tờ giấybị gió cuốn bay tà tà xuống đất, Quyên cúi người nhặt, rồi chợt thở dài “Người ta xin lỗimình mà, có gì mà phải buồn”.Dòng thời gian chợt chảy ngược lại trong Quyên…Điện thoại di động reo vang, Quyên đang ngồi trước laptop, nhẹ ngàng bấm phím nghemáyAlo, em nghe!Quyên hả? Chút nữa bốn giờ em qua phòng chị có chút chuyện nghen.Dạ, mà có chuyện gì không chị?Ờ… em cứ qua đi rồi sẽ biết mà.Dạ.Quyên là vậy, ai nói gì cũng dạ. Một thoáng suy nghĩ trong đầu Quyên: “Chắc có chuyệngì quan trọng nên chị Xuân mới kêu mình qua gặp, chứ bình thường chị hay chát vớimình là xong”.Quyên chợt phì cười rồi ngồi xem phim tiếp, công việc của cô không có gì là gấp rút, côbước vào công ty này với vị trí là một biên tập viên, nhưng đã sáu tháng trôi qua rồi màcô chưa được đụng vào kịch bản. Sếp chỉ toàn cho ngồi chơi xơi nước, thỉnh thoảng lâulâu có đi quay tiểu phẩm hài thì Quyên được giao nhiệm vụ setup diễn viên và làm trợ lýđạo diễn cho anh, người mà cô rất ghét.Quyên hối hả chạy tới chạy lui để nhắc diễn viên thay đồ cho phân đoạn tiếp theo, chợtcó tiếng réo gọi.Bé Heo đâu, sao tới phân đoạn của mình rồi mà chưa chuẩn bị gì hết vậy? Làm ăn cái gìmà kỳ cục quá, không làm được thì nghỉ đi!Quyên giật bắn người, lí nhí nói: “Tự nhiên gọi người ta là Heo, thiệt kỳ cục quá. Ủa tớiphân đoạn của mình rồi hả, sao hổng ai nhắc mình hết vậy, thôi chạy nhanh vô nhờ chịVân chỉnh trang lại sơ sơ rồi ra diễn”.Quyên được giao một vai hơi bị nặng ký, vai diễn này cỡ diễn viên chuyên nghiệp diễnmới ra chứ Quyên là dân tay ngang, hôm nay lại có sếp ra đoàn phim nữa, cô lại càng runhơn.Mà anh cũng lạ, hễ đi quay là anh cứ giao cho cô đóng, riết rồi cô không còn làm biên tậpnữa mà trở thành diễn viên mất rồi. Nói diễn viên của công ty cho oai chứ thật ra chỉđóng những vai nhỏ, hôm nay anh to gan dám giao một vai lớn cho Quyên, có lẽ muốnthử thách cô đây mà.Quyên được chị Vân trang điểm thật đậm, cái môi đỏ chót, hai con mắt xanh lè cùnghàng lông mi giả, làm cô chớp chớp con mắt đúng điệu một cô gái lẳng lơ, còn mái tócđược buộc xéo một bên gắn thêm hoa bông bụp nhìn lúa ơi là lúa, làm cho cả đoàn phimphải phì cười với cô.Nhưng tới lúc diễn thì Quyên không thể nhớ hết lời thoại, rồi đến đoạn hành động némchiếc giày vào nhân vật chàng trai đang ngồi đọc sách trong công viên. Thì Quyên sơ ýthế nào nào quăng luôn giày vào người diễn viên, làm cho anh la lên.Á, chết tôi rồi. Sao mà ném mạnh vậy trời. Quyên ơi là Quyên.Ôi chàng, em xin lỗi, em… em… cố tình đó.Quyên hoảng hồn, lấy tay bụm miệng lại.Cắt, trời ơi Quyên ơi, em cứ diễn bình thường giống như em đang cua trai vậy đó, emđừng có nhão nữa nhìn ghê quá.Cái vai này lẳng lơ sao kêu em đừng nhão được!.Em cứ diễn theo bản năng của em đi, ở đây anh là đạo diễn, anh nói diễn sao thì em làmvậy đi, đừng có cãi. Anh thấy em diễn như vậy hay hơn đó.Em… em thích diễn vậy đó…Hôm đó, Quyên bị cắt vai diễn. Mọi người thấy Quyên chạy tới chạy lui, cuối cùng nhờLệ Thu một diễn viên đã có nghề diễn giúp cô vai này. Bà giám đốc có vẻ không vui, cólẽ vì bà tiếc tiền để trả cat-sê cho thêm một diễn viên, bà bực bội nói với anh điều gì đórồi leo lên chiếc xe hơi đi mất hút…Bốn giờ chiều Quyên lên phòng hành chánh gặp chị Xuân. Quyên nhận quyết định thôiviệc bằng một lá thư cám ơn, kể ra cũng lịch sự quá, trong thư nói rằng, chúng tôi đánhgiá rất cao năng lực của bà, nhưng hiện tại công ty chúng tôi không sản xuất phim nữanên công việc biên tập của bà sẽ chấm dứt kể từ cuối tháng này, chúng tôi rất mong sẽhợp tác với bà trong thời gian sớm nhất có thể.Quyên mỉm cười, một nụ cười có vẻ héo úa, Xuân muốn an ủi Quyên nhưng cũngngượng ngùng không nói được ...