Bảy giờ tối, Lan vẫn không bật đèn. Những ngày này xưởng giày đang phải làm tăng ca, ít nhất chín giờ tối các cô gái mới trở về. Hiếm khi trong căn phòng chật chội mười sáu mét vuông này Lan mới có cảm giác mình là nữ chủ nhân duy nhất.
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Xóm trọ đầu đời Xóm trọ đầu đờiBảy giờ tối, Lan vẫn không bật đèn. Những ngày này xưởng giày đang phải làmtăng ca, ít nhất chín giờ tối các cô gái mới trở về. Hiếm khi trong căn phòng chậtchội mười sáu mét vuông này Lan mới có cảm giác mình là nữ chủ nhân duy nhất.Ngọn đèn đường kéo một tia sáng dài và mảnh theo khe cửa, tò mò ngó nghiêng đồđạc trong phòng. Lan phớt lờ thói tọc mạch của tia sáng, cũng đưa mắt nhìn khắplượt. Mọi thứ dường như đang cựa mình, một vài trong số chúng hí hoáy với đốngbùng nhùng đèn màu nhấp nháy, chỉ cần một tiếng nhạc vang lên là chúng tưngbừng nhảy múa. Lan biết ảo giác đó là hậu quả của việc nhiều lần thức khuya xemphim ma kinh dị cùng Minh, cô bé nhút nhát nhất phòng.Một cái bóng vụt qua khe cửa, rồi ngập ngừng đứng lặng. Lan ngồi ôm gối, lặng lẽquan sát cái bóng. Ngõ vắng, bây giờ là lúc mọi gia đình quây quần ăn uống, ai cóthể đứng ngoài cửa nếu không có chuyện mờ ám? Lan biết cái bóng, cái bóng cũngbiết Lan. Cả hai đang ngấm ngầm thi xem ai gan hơn.Cái bóng biến mất vài phút sau đó.Lan tỉnh dậy sau cơn sốt. Suốt một ngày dài Lan vật vã với những xoáy nướckhổng lồ trên một dòng sông trong vắt. Những xoáy nước lần lượt nuốt chửng mọithứ, Lan không biết chúng cụ thể là gì, nhưng Lan biết chúng thuộc về mình. Tỉnhdậy, cảm giác mất mát xâm nhập vào từng tế bào, từng mạch máu. Tạm quên tiasáng tinh nghịch và cái bóng lặng lẽ khi nãy, Lan kéo rèm cửa sổ, phía sau cửa sổlà khoảng sân ngập cỏ, luôn trong tình trạng hoang vắng của một nhà máy. Mấytháng trời, ngày nào Lan cũng nhìn ngắm khoảnh đất đó. Nó không để làm gì,nhưng khi nào cỏ mọc cao đến đầu gối là có công nhân đến cắt dọn, rồi cỏ lại mọccao, công nhân lại đến cắt. Cứ như vậy.Lan tưởng tượng khoảnh đất sẽ xanh mướt những luống rau, trổ hoa rực rỡ thay vìcỏ. Đêm đêm, tiếng bọn dế lãng du ca những tình khúc cô đơn càng khiến Lan khôhéo trong lòng. Lan ao ước đó là mảnh vườn hạnh phúc của mình và Thịnh. VớiLan, hạnh phúc chỉ giản đơn vậy thôi.“Em ước mình sẽ là tổ trưởng tổ chín”.“Trong bao lâu?”.“Trong vòng… hai năm nữa”.“Ha ha. Ngu ơi là ngu. Khi mày muốn có một cái xe Babetta, trước hết mày phảiước mày có một chiếc Future. Tóm lại là phải trừ hao. Căn cứ vào việc trừ hao, thìtrong hai năm nữa mày vẫn là đứa chuyên đi cắt chỉ giày mà thôi”.Khi đó, dù không hỏi Lan ước gì, Lan vẫn biết là Khánh đang nhằm vào mình. Cứnhư Khánh đọc được những ý nghĩ của Lan đối với mảnh đất hoang sau nhà vậy.Khi Lan đến trọ, Khánh đã ở đó rồi. Nhìn toàn thể, Khánh không có gì đặc biệtnhưng có đôi mắt rất thu hút. Đôi mắt như biết cười, biết đọc rạch ròi những suynghĩ của người khác. Bao giờ trong cuộc chuyện, Khánh cũng lấn át Minh, cô bénhút nhát nhưng lại rất thích xem phim kinh dị. Dĩ nhiên, bao giờ Minh cũng thuakiểu đàn em ấm ức như vậy.Đôi vợ chồng thuê căn phòng bên cạnh làm ồn với mấy bản nhạc não nề. Lâu rồiLan không còn thấy thiên hạ nghe kiểu nhạc như thế. Tất nhiên thời nào, lúc nàocũng có người thất tình. Nhưng bây giờ người ta thất tình kiểu khác, uống rượutiêu sầu kiểu khác, nghe nhạc và đắm chìm kiểu khác. Còn anh chàng láng giềngkia, anh ta không thất tình, trái lại, còn đang hạnh phúc. Anh ta mới cưới vợ, vợchồng anh ta chưa bị con cái làm phiền. Thế thì anh ta việc gì phải nghe những bảnnhạc não nề như muốn đào mồ chôn sống người ta kia chứ.“Thằng cha đẹp trai đó, tiếc là gặp ta quá muộn màng, nếu không đã có thể kết vớita thành một đôi hạnh phúc”.Khánh vốn sính những cụm từ cải lương nên khi Khánh nói về gã láng giềng, đãtiêm vào trái tim non nớt của Minh một tia huyền bí. Minh mười bảy tuổi đời, cáituổi rất dễ xiêu lòng tin vào một thiên tình sử. Mười bảy tuổi, Minh chưa kịp chínhthức nhận lời yêu một gã trai làng si tình nào, đã bị một bàn tay khổng lồ mà vôhình túm gáy, ném tọt vào một phân xưởng toàn con gái trong thành phố xa lạ này.“Mình vẫn còn hơn Minh. Trước khi bị ném vào cái xưởng toàn con gái này, mìnhđã kịp có người yêu” - Lan nhủ lòng.Lan bật cây đèn viết, cố tình không bật điện, Lan biết cái bóng khi nãy vẫn lẩn quấtđâu đó. Nó biết rõ Lan đang ở trong bóng tối căn phòng này, và chỉ cần Lan bậtđiện là mặc nhiên thua cuộc. Khi chiếc chìa khoá nhỏ bật tung nắp vali. Nhẹnhàng, dịu dàng, Lan chạm những ngón tay mềm nhỏ của mình lên chồng thư cũ.Những bức thư tình một năm trước Thịnh gửi cho Lan, giữa thời đại điện tử vàđiện thoại, những bức thư tình quê mùa và đầy thách thức đã khiến ánh mắt Khánhlóe lên những tia hằn học. Đằng sau những tia hằn học đó là sự khát thèm. Lanbiết.“Căn bản những lời hoa mỹ đều trống rỗng”.Khánh vừa nói vừa nằm sấp, hai tay chống cằm, hai chân bắt chéo qua nhau, dángvẻ như một bé con vòi nghe chuyện cổ tích. Không bao giờ Lan tham gia vàonhững cuộc nói chuyện để rồi cuối cùng mình giống như một con ngốc, giươngmắt, vểnh tai nghe người ta nói như một triết gia. Bao giờ trong phòng Khánh cũngnhư một triết gia, Minh như một kẻ ngu ngốc ...