Thông tin tài liệu:
Sáng trăng giã gạo giữa trời Cám bay phảng phất nhớ người xứ xa (Câu hát ru Nam bộ)1. Định Tường, ngày… tháng… 1956 Kính gởi nhà văn Sơn Dũng, Sàigòn, Thư nầy là bức thư thứ nhất tôi gởi đến ông. Nhưng nó là bức thư thứ hai mà tôi viết cho ông. Bức thứ nhứt – viết cách đây ba năm và hiện tôi còn đang giữ – không được gởi đi vì sự e thẹn hồn nhiên của một cô gái hai mươi tuổi có tâm hồn nhạy cảm với văn chương. Còn bức thư nầy hôm...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Xứ xa và xứ mơ Xứ xa và xứ mơ TRUYỆN NGẮN CỦA TRANG THẾ HY Sáng trăng giã gạo giữa trời Cám bay phảng phất nhớ người xứ xa (Câu hát ru Nam bộ)1.Định Tường, ngày… tháng… 1956Kính gởi nhà văn Sơn Dũng, Sàigòn,Thư nầy là bức thư thứ nhất tôi gởi đến ông. Nhưng nó là bức thư thứ hai mà tôi viết choông. Bức thứ nhứt – viết cách đây ba năm và hiện tôi còn đang giữ – không được gởi đivì sự e thẹn hồn nhiên của một cô gái hai mươi tuổi có tâm hồn nhạy cảm với vănchương. Còn bức thư nầy hôm nay đến tay ông là vì sự e thẹn kia đã lùi bước trước nhiệttình yêu văn nghệ trong lòng cô gái ấy.Thư sẽ nói về nhân vật trong thơ và truyện của ông trong vòng ba năm nay. Những nhânvật ấy hôm nay gặp nhau ngoài phố chắc là không chào nhau bao giờ. Và rủi như có cụntrán nhau để bị bắt buộc phải làm quen thì họ sẽ hết sức ngạc nhên tại sao họ lại có thểcùng xuất thân từ nguồn sáng tạo của một người nghệ sĩ.Chàng trai trong tác phẩm của ông ba năm về trước thật là dồi dào sức sống nội tâm, ítnói, suy tư nhiều, hơi quê mùa một chút, nhưng khinh bạc với phù hoa, có cái hào hùngtrầm lặng của một người dám nhìn rất xa về phía trước để mà cười được trên nhữngđắng cay đau xót của hiện tại.Còn chàng trai trong tác phẩm của ông bây giờ thì thế nào? Đó là một anh chàng hoặcchải chuốt hào hoa trong bộ cánh diêm dúa hợp thời trang hoặc xốc xếch một cách giảtạo cho có cái bề ngoài nghệ sĩ, ưa làm như khinh bạc với mọi thứ tiện nghi nhưng tâmđịa lúc nào cũng bị sự khao khát hưởng thụ triền miên dằn vật, ưa chưởi đổng lối trangphục khiêu dâm mà không tự thấy mình là con mồi thảm hại của những ham muốn nhụcdục không được thỏa mãn.Chỉ trong vòng ba năm, một nguồn sáng tạo mà kỹ xảo tăng lên, tinh hoa cảm nghĩ tànlụn xuống đã đẻ ra hai loại nhân vật khác nhau xa đến độ làm rơi nước mắt của bất cứ aicòn chút nhiệt tình với văn nghệ thuần lương.Chàng trai trong tác phẩm ông bây giờ không còn ai thương ghét nữa bởi chính anh takhông còn can đảm để ghét thương ai. Con người đó, đương nhiên là tôi không thèm ghétnhưng đôi khi tôi cũng muốn ép lòng mình thương thử anh ta mà không sao thương được.Trong tâm hồn anh ta không có một chỗ nào sạch sẽ để mời người thương tìm lấy chỗngồi.Tôi mong mỏi thơ nầy sẽ làm ông giật mình, suy nghĩ, buồn nhưng không thất vọng. Tôicó thể mang tiếng là một cô gái thiếu dịu dàng, cực đoan trong yêu ghét, thậm chí có hơiác, nhưng mặc kệ. Tôi cần nói để ông biết rằng sau ba năm phiêu lưu trong cái thế giớinghệ thuật của ông, bây giờ tôi đứng lại bơ vơ, lạc lỏng với nhiều cay đắng bẽ bàng.Tôi ghi rõ tên thật, địa chỉ của tôi là để tỏ rằng tôi chịu trách nhiệm về những điều tôiphát biểu chớ không phải để ông viết thơ phân trần.Tôi không ưa những lời đính chánh và tuyên bố. Tôi thích việc làm. Tôi chờ đợi nhữngbài viết mới của ông.Kính chào ông,TRẦN THỊ THUThị xã Mỹ Tho, Định TườngSàigòn, ngày… tháng… 1956Cô Thu,Cô đợi đã tám mươi mốt ngày rồi mà chưa được đọc một chữ nào của tôi trên báo. Côcòn đứng quanh quẩn đâu đó trong khu vườn nghệ thuật của tôi để chờ xem một bônghoa nho nhỏ nở ra hay đã bỏ đi mất rồi?Tôi viết cho cô với sự hoảng hốt đó. Mong được cô lên tiếng cho tôi vững bụng. Tôi đếmtừng ngày để có con số tám mươi mốt như đã viết chắc cô đang hình dung được tôi đangcố gắng đến bực nào. Tôi từng ví một nghệ sĩ bứt rứt vì sáng tạo với một người đàn bàđau bụng đẻ. Trong tám mươi mốt ngày qua tôi thấm thía mỗi phút một đậm đà về sự sosánh đó. Nhưng đau bụng lâu quá mà không đẻ được cũng tội nghiệp chớ. Cho nên ngoàisự lên tiếng của cô, tôi xin thêm một hình thức khích lệ tối thiểu nữa gọi là liều thuốc‘sanh khỏe đẻ vui’. Tôi đề nghị cô gởi đến tôi bức thư cô viết cho tôi ba năm trước mà cônói là còn đang giữ.Mong rằng cô không nỡ thấy tôi đèo bòng. Tôi cần phải trẻ khi sáng tác . Mà muốn trẻthì phải gợi lại thời thơ ấu. Hồi nhỏ, mỗi lần sai tôi đi tiệm mua đồ, mẹ tôi luôn luôn cócách làm cho tôi phấn khởi bằng một đồng xu mua bánh, một món đồ chơi, một lời hứa,mai mốt cho xem hát. Hoặc ít nhứt cũng có một lời khen giỏi trước khi đi.Tôi thấy chuyện đó có lý. Cô nghĩ sao? Chào cô và tha thiết đợi tin.SƠN DŨNGĐịnh Tường, ngày… tháng… 1956Ông Dũng,Tôi lên tiếng đây. Tôi hãy còn đứng trong khu vườn nghệ thuật của ông và không hốithúc. Tôi là phụ nữ nên rất thương đàn bà đau bụng đẻ nhưng không thích những đứacon thiếu tháng.Đồng ý khích lệ ông theo cách đã đề nghị nhưng sửa đổi đôi chút. Cái hộp nhỏ mà ôngnhận được cùng với thư nầy đựng một đoạn cắt trong bức thư mà ông đòi xem . Đoạnnầy tôi cho rằng ông thích nhứt vì lúc viết nó tôi e thẹn nhiều hơn hết. Ông chỉ được phépmở hộp ra sau khi tôi đọc tác phẩm mới của ông và cho biết ông có nên ...