Danh mục

Xưa Ơi!

Số trang: 4      Loại file: pdf      Dung lượng: 87.78 KB      Lượt xem: 9      Lượt tải: 0    
Thư viện của tui

Hỗ trợ phí lưu trữ khi tải xuống: miễn phí Tải xuống file đầy đủ (4 trang) 0
Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Chiếc xe đang ngon trớn băng băng , đột nhiên rì lại , cứ như có người đằng sau lôi vậy. Sao thế nhỉ? Lục bục thêm vài tiếng máy nữa rồi tắt hẳn , lại trở chứng rồi. Chắc phải có sự cố gì đây , chứ con chiến mã xưa nay vẫn ngoan ngõan lắm mà. thuộc lọai cối 86 đời cuối , một thời “ kim vàng giọt lệ “ lẫy lừng đấy chứ. Đến giờ đã có hơn 10 năm đường trường rong ruổi , nó vẫn chưa hành chủ nó bao giờ , chỉ lặt...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Xưa Ơi!Xưa Ơi! Đàm Lan Xưa Ơi! Tác giả: Đàm Lan Thể loại: Truyện Ngắn Website: http://motsach.info Date: 31-October-2012Chiếc xe đang ngon trớn băng băng , đột nhiên rì lại , cứ như có người đằng sau lôi vậy. Sao thếnhỉ? Lục bục thêm vài tiếng máy nữa rồi tắt hẳn , lại trở chứng rồi. Chắc phải có sự cố gì đây ,chứ con chiến mã xưa nay vẫn ngoan ngõan lắm mà. thuộc lọai cối 86 đời cuối , một thời “ kimvàng giọt lệ “ lẫy lừng đấy chứ. Đến giờ đã có hơn 10 năm đường trường rong ruổi , nó vẫnchưa hành chủ nó bao giờ , chỉ lặt vặt những lốp ruột , đèn đóm chút thôi , cho dù chẳng đượcsự chăm sóc của chủ là mấy , thì nó vẫn tận tụy hết khả năng có thể. Có những khuya lơ khuyalắc , chủ nó mải hoang đàng mà buông bỏ đến tận trăng cao mới vỗ yên đạp máy , nó vẫn thầmlặng vượt bao kilomet đường dài mà đem chủ nó về tận chốn yên lành. Hết xăng? Không phải ,mới đổ đầy mà , thôi rồi , nhớt , đích thị , quá cữ thay cả nửa tháng rồi , tiêu , không khéo lộtdên đúp- pê rồi quá. Cái cần đạp cứ trượt đi đây này. Làm sao đây nhỉ? còn phải một đọan xanữa mới đến chỗ sửa xe quen. Mấy việc này không giao vào tay người lạ được , tuy rằng chưachắc người quen là đã ưu đãi phần giá cả , nhưng quan trọng là không phải lo chuyện “ luộc “phụ tùng , nhất là máy móc từ ngày xuất xưởng đến nay chưa mở ra lần nào. Mấy anh xe thồ vèvè “ xe sao thế? “ “ sự cố rồi “ “ có cần đẩy không? “ “ chắc phải vậy thôi , nhờ...” “ 10 nghìn“. A , lại ngây thơ nữa , đâu ra chữ “ nhờ “ , ừ mà cũng tốt , còn hơn dắt bộ , cứ dịch vụ hóa chokhỏi bận tâm ơnhuệ ,“ được thôi “. Ro..ro..ro..ro , buồn cười , lần đầu tiên đi nhờ chânngười khác , cũng hay hay , xong , sòng phẳng , cảm ơn.Đúng mà , có sai đâu. Nhìn từng mảnh phụ tùng rã ra từ bụng xe , tôi thở ra ngán ngẩm , thế làphải tốn mất một mớ tiền , một mớ thời gian , cho chừa cái tội hay quên , thay nhớt được từtuần trước thì có đâu sự thể này. Mà thôi , chuyện gì đã xảy ra rồi mà cứ ngồi nghĩ giá như nóchưa xảy ra thì chỉ tổ nhức đầu. Hãy đi theo diễn tiến của nó , và hãy ráng giữ lại một chút gì từnó , vậy thôi. Cái đầu nó có to tát gì lắm đâu mà bắt nó chứa nhiều thế , thỉnh thỏang cũng phảicó một ngày chệch đường ray chứ , không thì mòn mất. Vấn đề là bây giờ phải mượn một cáighế , mà là ghế tựa cơ , dự báo là phải đến 5,6 tiếng đồng hồ nhão nhề gân cốt , ôi cha cha...Thế mới có cơ hội ngắm đường ngắm phố , ngắm kẻ qua người lại. Từ ngày rời khỏi cái chốnngược xuôi khói bụi này , có mấy khi thưởng thức lại hương vị đặc trưng của nó. Cây xanh giờcũng khá nhiều , con mắt có dịu hơn , nhà cửa cao tầng cũng nhiều , con mắt cũng chật hơn ,xe cộ qua lại cũng nhiều , con mắt có mỏi hơn. Bỗng tiếng trống trường bùng bùng , đổ ào rađường lớp lớp quần xanh áo trắng , tiếng cười khanh khách , tiếng réo gọi nhau , tiếng trêu đùa, chọc ghẹo nhộn nhã cả một quãng đường. Sực nhìn ngôi trường , tôi một khắc ngẩn ra , đóTrang 1/4 http://motsach.infoXưa Ơi! Đàm Lancũng là ngôi trường ngày xưa tôi đã học chứ đâu. Không phải trí nhớ tôi tồi đến thế , mà vì ngôitrường ngày xưa là những lớp học bằng gỗ , đã trải qua không biết mấy mươi mùa mưa nắng ,để chúng tôi thường nghịch những đốm tròn nhảy nhót trên bàn học , để nép sát vào nhau négịot mưa dột từ trên mái lỗ chỗ. Từ lúc nào tôi không rõ , ngôi trường đã được xây lại , khangtrang , đẹp đẽ. Hai tầng lầu cùng những cây to rợp bóng đã làm biến mất cái hình dáng ọp ẹp ,cũ kỹ của trường xưa. Sự phát hiện nhóm lên trong tôi những hồi ức Một thóang điểm nhữnggương mặt các thầy cô , những gương mặt bạn bè , mà bây giờ chắc cũng không dễ gì nhận ranhau. Chợt tôi nghe đau nhói một bên tay , nhìn sực lại , thì ra cảm xúc đã dẫn dắt tôi hòa theonhững đừa trẻ vừa tan trường , khiến tôi lơ ngơ trong dạt dào xưa cũ , khiến tôi va vào tay lái củamột chiếc honda. “ Xin lỗi “ Đúng là lỗi của tôi mà , cả gương mặt người ngồi trên xe cùng tôibỗng nghệch ra “ Trọng phải không? “ “ Lan phải không? “ Cuộc gặp gỡ đột ngột làm chóangmất một phần đường đê giật mình khi nghe “ Sao lại nói chuyện giữa đường thế hả?” Trọng vộilừa lựa bánh xe vào lề. “ Trời ơi ! Lâu quá rồi nha. “ “ Ừ , quá lâu rồi , vậy mà vẫn nhận ra nhaungay. “ “ Sao lại không? Có đến rụng răng bạc tóc vẫn nhận ra mà.” “ Lan đi đâu mà ngơ ngơvậy? “ “ Lan đang sửa xe bên kia , bỗng nhận ra đây là trường cũ của mình , tự nhiên mà ngơngẩn thế đấy “ Trọng nhìn lại ngôi trường “ Ừ đúng rồi , bây giờ nó khác quá , có vẻ xa lạ quá ““ Mình kiếm quán cà phê ngồi chút đi. Trọng có bận việc gì không? “ Trọng nhìn đồng ...

Tài liệu được xem nhiều: