Ký ức và tình yêu, quá khứ và những câu hỏi hồn nhiên, trong trẻo, khát vọng sống và sự sẻ chia của tấm lòng người mẹ đã đẩy Xuân Quỳnh vào cuộc hành trình đi tìm những câu trả lời để từ đó mở ra cho con trẻ những chân trời mới lạ.
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Xuân Quỳnh - người tìm câu trả lời trong yêu thươngXuân Quỳnh - người tìm câu trả lờitrong yêu thươngKý ức và tình yêu, quá khứ và những câu hỏi hồn nhiên, trongtrẻo, khát vọng sống và sự sẻ chia của tấm lòng người mẹ đã đẩyXuân Quỳnh vào cuộc hành trình đi tìm những câu trả lời để từ đómở ra cho con trẻ những chân trời mới lạ.Xuân Quỳnh đã viết về quê hương:Mỗi người có một quêNgày dại thơ để ởTuổi niên thiếu để yêuVà lớn lên để nhớ...(Thành phố quê anh)Xuân Quỳnh đã viết về những đứa con thân yêu của mình:“Cháu Mi vẫn khoẻ, em gửi cháu ở nhà trẻ Nguyễn Công Trứ...Cháu ngoan và thương em, thương mẹ... Có hôm, em đưa cháura hiệu mua một cái bánh kem bơ cho mình cháu ăn, còn emkhông ăn. Cháu hỏi: Sao mẹ không ăn?. Em bảo: Vì mẹ ăn tốnquá. Thế là nó không bằng lòng, nhất định cứ xắn ra, chỉ ăn mộtnửa, sau bảo mãi mới chịu ăn hết. Có lần em cho cháu cái kimđan để cháu làm súng. Cháu hỏi: Mẹ mua mấy hào đôi kimđan?. Em bảo: Ba hào. Nó bảo: Lúc nào con có ba hào, conđưa mẹ để mẹ tiêu nhé (Thư gửi chị gái Đông Mai - ngày19/03/1976).Ký ức và tình yêu, quá khứ và những câu hỏi hồn nhiên, trongtrẻo, khát vọng sống và sự sẻ chia của tấm lòng người mẹ đã đẩyXuân Quỳnh vào cuộc hành trình đi tìm những câu trả lời để từ đómở ra cho con trẻ những chân trời mới lạ. Xuân Quỳnh dành mộtquãng thơ của mình để ngân nga khúc nhạc yêu thương, và trongđó, người đọc bắt gặp những cuộc trò chuyện tâm tình giữa convà mẹ, giữa người hỏi - người đang “sở hữu” một tuổi thơ thánhthiện và người trả lời - người đang nhìn ngày hôm qua bằng đôimắt rất đỗi nhớ thương và đang dang rộng vòng tay ấp ủ nhữngbé thơ.Xuân Quỳnh và con trai. Ảnh tư liệu.Xuân Quỳnh đã chạm vào cõi thơ bằng bàn tay “đánh chắt chơichuyền thuở nhỏ - Hái rau dền rau dệt nấu canh - Tập vá may tếttóc cho mình - Rồi áp mặt trên bàn tay khóc mẹ”. Bàn tay ấy, tráitim ấy luôn thổn thức vì tình yêu. Và, cái con người “đam mêsống, đam mê yêu, đam mê trong thiên chức làm vợ làm mẹ” ấymê mải rong ruổi suốt cuộc hành trình của mình đi tìm những câutrả lời, những đáp án thú vị cho những vì sao sáng long lanhtrong đôi mắt trẻ: Tại sao con gà sinh ra?, Sao trăng khuyết, trăngđầy?...Có những bài thơ, ngay tựa đề, đã là câu hỏi. Người mẹ trẻ gomgóp từng câu hỏi hồn nhiên của con trẻ, gom góp từng sợi yêuthương lấp lánh:Mùa hè nắng ở nhà taMùa đông nắng đi đâu mất?Để rồi, chị ấp ủ những hạt giống, ươm mầm cho những lí giải rấtđỗi dễ thương:Nắng ở xung quanh bình tíchỦ nước chè tươi cho bà...... Nắng vào quả cam, nắng ngọt... Nắng lặn vào trong mùi thơmƯ... Nắng thương chúng em giá rétNên nắng vào áo em đây...Giọt nắng hiền lành trú ngụ đâu đây trong cuộc sống này. Vì nắngđỏ hồng. Vì nắng ấm áp. Nắng ở trong thơ và trong lòng mẹ.Với “Tại sao gà con sinh ra?”, người mẹ làm thơ Xuân Quỳnhthao thiết, đau đáu về một niềm mong chờ hạnh phúc. Gà consinh ra, vì sao nhỉ? Vì “Thấy gà mẹ khổ quá - Cứ nằm liền ổ rơm -Thân xác xơ gày mòn - Không ăn mà mãi thức”, nên “Thương mẹđạp vỏ trứng - Thế là gà sinh ra”. Dòng chảy của yêu thương vẫnrào rạt trong từng câu trả lời, nguyên khôi, thánh thiện.Đi tìm câu trả lời trong yêu thương và thấy cuộc đời ngân lênthành khúc hát, Xuân Quỳnh trả mình về trong tiếng gọi Mẹ củacon yêu:Mẹ ơi mẹ có biếtSao trăng khuyết, trăng gầy?(Muốn trăng luôn luôn tròn)Và:Má ơi, ai sinh cáAi làm ra cái kemĐêm sao lại màu đenBan ngày sao màu trắng?(Cắt nghĩa)Hay:Mẹ ơi, bông hoa kiaLà của ai hở mẹCái màu xanh trên cửaKia nữa là của ai?(Mẹ và con)Những câu hỏi ấy như một niềm ám ảnh đối với Xuân Quỳnh -ám ảnh tình yêu, ám ảnh khát vọng, ám ảnh nhớ thương... Chonên chị cất giữ chúng trong ngăn kéo yêu thương của mình, vàkhông quên những hồi đáp đầy âu yếm:Trăng khuyết là trăng gầyLúc buồn trăng khuyết thếTrăng giống như là mẹLúc con hư mẹ gầy.(Muốn trăng luôn luôn tròn)Câu trả lời gợi dẫn đến một phép so sánh bất ngờ: trăng được vínhư mẹ, người mẹ luôn hao gầy vì lo lắng cho con, luôn dõi theotừng bước trưởng thành của con. Hình ảnh mẹ đổ bóng vào thơ,tự nhiên, dịu dàng như mặt trăng cứ chảy hết từng giọt ánh sángmát lành cho vầng kí ức tuổi thơ thêm trọn vẹn.Xuân Quỳnh luôn tìm tòi, khám phá, sáng tạo để thi vị hoá nhữngbiến động trong cuộc sống, để mỗi câu trả lời là một nốt nhạc củatình yêu, nốt nhạc ngân lên từ trái tim:Ban ngày làm bằng nắngMàu xanh làm bằng câyQuả ớt làm bằng cayTiếng ồn sinh tàu điệnGió trong con ốc biểnGhé tai nghe mà xem...A lại còn cái kemThì làm bằng mùa rétBông hoa làm bằng TếtTết làm cho hương thơm...Phép hoán vị hay nghịch đảo tạo nên nét tinh tế, ngộ nghĩnh chocâu trả lời. Mọi vật xung quanh con đều có hồn, đều tạo nên nhaunhư một lẽ tự nhiên. Còn con, con lại làm bằng yêu thương - Củacha và của mẹ - Của bà và của ông - Của má nữa, biết không...Con là kết tinh, là tình yêu h ...