Ngoại bỏ lửng câu nói rồi đi vô trong nhà. Khi công việc đồng áng của một ngày dài xếp lại là ngoại lại ra ngồi nơi bậu cửa, mắt nhìn về phía xa xăm và nhắc đến má tôi. Trong mắt ngoại cứ đau đáu một nỗi niềm, nhưng là nỗi niềm gì tôi không rõ. Cũng có đôi ba lần hình như là ngoại khóc, tôi chỉ kịp nhìn thấy dòng nước chảy ra từ hai khóe mắt già nua của ngoại.
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Xuân về với núi Xuân về với núiNhững buổi chiều ngồi nhìn khói bếp bay lên phía xa xa, nhìn mây lững lờ trôi vềphía cuối trời, ngoại thường chép miệng:- Sao mà buồn quá! Con Tư…Ngoại bỏ lửng câu nói rồi đi vô trong nhà. Khi công việc đồng áng của một ngàydài xếp lại là ngoại lại ra ngồi nơi bậu cửa, mắt nhìn về phía xa xăm và nhắc đếnmá tôi. Trong mắt ngoại cứ đau đáu một nỗi niềm, nhưng là nỗi niềm gì tôi khôngrõ. Cũng có đôi ba lần hình như là ngoại khóc, tôi chỉ kịp nhìn thấy dòng nướcchảy ra từ hai khóe mắt già nua của ngoại.Tư là tên gọi của má tôi theo thứ tự trong gia đình. Trước má là hai chị, sau má làhai em, một trai, một gái. Tất cả đều đã có gia đình. Má chỉ có một mình tôi vậymà tôi lại phải sống xa má từ nhỏ. Hồi đó khó khăn, má tôi theo người ta lên TâyNguyên lập nghiệp. Ngày má đi, tôi khóc đòi theo nhưng má bảo:- Xuân của má ngoan, ở lại với ngoại. Má đi rồi má về thăm con,ngoan, đừng khóc nữa, má thương.Rồi má đi. Tôi chạy theo chiếc xe chở má đến đầu đường cái rồi lại lủi thủi trở vềkhi cái cổ họng đã khô rát vì kêu gào, mặt mũi lem nhem và chân tay bám đầy bụiđất. Sau ngày ấy, một con bé sáu tuổi là tôi tập sống những ngày không má. Đêmnào khi đi ngủ tôi cũng rúc vào lòng ngoại khóc như ri. Ngoại nhẹ nhàng ôm tôi,vuốt tóc tôi:- Xuân ngoan ngủ đi, ngoại thương. Nín rồi ngoại hát cho con ngủ… “Ả à ơi, ả àơi, gió mùa thu, ngoại ru mà con ngủ...”.Trong nỗi nhớ má quay quắt và trong tiếng hát ru của ngoại, tôi trôi vào giấc ngủ,đem theo những tiếng nấc. Rồi tôi cũng quen dần với cuộc sống không có má ởbên. Nhiều lần tôi hỏi ngoại:- Ngoại ơi, sao má không về thăm con, hay má quên con rồi?Những lúc đó, ngoại ôm chặt lấy tôi, vuốt tóc tôi và nói rằng tôi đừng nói bậy, mánghe được sẽ buồn. Ngoan ngoãn nghe lời ngoại rồi má sẽ về.Tôi ngoan ngoãn nghe lời ngoại và từ đó về sau tôi không bao giờ hỏi lại câu hỏiđó. Khối óc non nớt của tôi cứ nuôi một niềm tin là ít ngày nữa má tôi sẽ về. Tôi sẽsà vào lòng má để nũng nịu, để đòi má dẫn đi chơi. Nhưng cái ít ngày của ngoạisao lâu quá chừng. Tôi cứ đợi hoài, đợi hoài…Bữa đó, tôi đạp xe về nhà sau giờ học thì thấy con Điệp ở gần nhà tôi đang phóngxe như bay. Cái xe của nó không có phanh nên khi thấy tôi, nó thắng lại không kịpmà phải chà chà bàn chân đầy thẹo xuống mặt đường. Nó thở hổn hển:- Xuân ơi, nhà mày có khách kìa. Hình như má mày về.Tôi quên cả cảm ơn, lại xỏ chân qua cái khung tam giác của chiếc xe đòn dông vànhoay nhoáy đạp về nhà. Về đến ngõ, tôi quăng xe đánh rầm vào gốc cau rồi chạyvô nhà.- Má! - tôi hét lên sung sướng. Rồi tôi òa khóc, sà vào lòng má để má nhẹ nhàng vỗvề, âu yếm “Xuân của mẹ ngoan, nín đi, má mua quà cho con đây”. Tôi như quênđi mọi thứ xung quanh, bây giờ chỉ có má. Cuối cùng má cũng về với tôi.Năm đó tôi mười tuổi.oOoRồi má lại đi. Những năm sau đó, tôi vẫn chờ nhưng dường như đó là lần duy nhấtmá về thăm tôi.Má có gửi thư về nhưng chẳng lần nào tôi được đọc. Có một lần, má viết hẳn chotôi một lá. Tôi mừng lắm, nâng niu, ôm ấp, tưởng tượng ra má đang cười khi viếtthư cho tôi. Tôi áp lá thư vào ngực, nghĩ rằng mình đang được ôm má, cảm nhậnđược hơi ấm của má trên lá thư.Trong lá thư, má kể tôi nghe về cuộc sống của má. Lá thư dường như có mùi củanhững bông hoa cà phê, loài hoa mà tôi chỉ nghe má tả là trắng muốt và thơm ngàongạt thôi. Má còn kể về những cánh dã quỳ vàng rực cả một lưng đồi khi Tâynguyên - nơi má đang sống bước vào mùa khô, những bông đót, những đám hoalau trắng muốt. Má còn kể cho tôi nghe về ngôi làng có nhà rông và những ngôinhà sàn. Tôi đọc thư má và để trí tưởng tượng của mình lan man như những ngọngió đang chạy trên đám lúa ngoài kia. Nơi đó, chắc là đẹp lắm!Ở quê, tôi có nhiều bạn nhưng chỉ chơi thân với con Điệp. Hồi nhỏ nó với tôi haychạy theo cậu tôi ra bãi đất ngoài gò để xem cậu tôi đá bóng. Tôi với nó được giaonhiệm vụ giữ quần áo cho cậu và mấy người bạn của cậu. Chúng tôi được ngồi trênmột gò đất cao và ra sức reo hò khi cậu tôi sút trái bưởi vào “lưới” của đội bên kia.Kết thúc trận bóng, bao giờ tôi cũng được cậu công kênh trên vai về nhà. Con Điệpchạy theo sau, xuýt xoa “Mày sướng quá!”. Thấy nó tội tội, tôi leo xuống, nói cậucông kênh nó một khúc. Vậy mà nó rối rít cảm ơn. Về nhà, nó mang củ lang quanhà tôi rồi hai đứa rủ nhau ra bờ tre lùi củ. Không bao giờ tôi từ chối nó mặc dù tôibiết tối đó ngoại sẽ la tôi vì cái tội bỏ cơm.Điệp bằng tuổi tôi nhưng rắn rỏi hơn tôi nhiều, vì nhà nghèo nên nó sớm phải bỏhọc để ở nhà phụ giúp ba mẹ công việc đồng áng. Nó hay hỏi tôi:- Sao mày không xin ngoại dẫn mày đi thăm má? Mà sao ngoại mày ít kể về mámày cho mày nghe vậy?Hoặc cũng có khi nói hỏi tôi: - Sao mày không có ba?Tôi biết phải trả lời nó sao đây? Tôi luôn hình dung ra nơi má đang sống rất đẹp vàthơ mộng. Thế nhưng ông bà ngoại luôn nói với tôi rằng cái xứ đó là xứ “khỉ ho cò ...