1. Bìa sách vẽ người đàn ông đứng trước ngã tư vắng lặng trong buổi tối. Một kẻ đang di chuyển từ điểm này đến điểm khác trong cuộc hành trình, hoặc anh ta sắp trở về nơi ẩn náu sau một tác vụ. Vệt đèn hắt đến từ chiếc xe vô hình làm nổi lên vạt áo khoác màu beige thanh lịch và cái cặp da mềm được xách bởi một bàn tay hờ hững. Tuy nhiên, nửa trên của người đàn ông hoàn toàn chìm trong bóng tối, gợi cảm giác thất lạc và nguy hiểm. Tên tác...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
"Xuyên đêm" Xuyên đêm Truyện ngắn Phan Hồn Nhiên1. Bìa sách vẽ người đàn ông đứng trước ngã tư vắng lặng trong buổi tối. Một kẻ đang dichuyển từ điểm này đến điểm khác trong cuộc hành trình, hoặc anh ta sắp trở về nơi ẩnnáu sau một tác vụ. Vệt đèn hắt đến từ chiếc xe vô hình làm nổi lên vạt áo khoác màubeige thanh lịch và cái cặp da mềm được xách bởi một bàn tay hờ hững.Tuy nhiên, nửa trên của người đàn ông hoàn toàn chìm trong bóng tối, gợi cảm giác thấtlạc và nguy hiểm. Tên tác giả được thiết kế rất nhỏ, như một chi tiết lẫn vào con đườngsâu hút. Dù sao thì Vinh vẫn nhận ra đó là một tác giả anh từng đọc đầy hứng thú. Ấnphẩm thuộc loại bìa mềm, dành cho dân du lịch nên giá rẻ. Người thu ngân của ki-ốt sáchtrong sân bay tò mò quan sát vị khách mặc áo khoác màu beige khi Vinh mở ví. Anhkhông nhìn bà ta. Chẳng để làm gì với những gương mặt xa lạ mà người ta biết chắc sẽkhông bao giờ gặp lại trong đời.Giọng đọc thông báo các chuyến bay âm oang. Đám đông ồn ào di chuyển trong phòngchờ như hàng triệu phân tử mất định hướng. Hồ như ai nấy đều phát điên bởi nỗi lo sợ sẽbị vuột mất một thứ gì đó mà chính họ còn chưa biết rõ. Tại sao tất cả đều có một vẻthảng thốt giống hệt nhau trong những đôi mắt kia? Người ta cần phải làm gì, khi khôngbiết chắc về điều mình cần? Nhưng, không nên nghĩ nhiều về những tình huống khôngthể tránh khỏi, nhất là khi anh cũng thuộc về đám đông rối loạn.Nhân viên của Vinh sơ suất báo sai giờ khiến anh ra sân bay sớm hơn hai tiếng. Trái vớisự nghiêm khắc thường khi, anh bỏ qua nhầm lẫn tai hại của nhân viên. Có lẽ ngay khianh rời văn phòng công ty, cậu ta đã lao thẳng về nhà, hoàn toàn không còn nhớ đến sựhiện diện của anh trên đời. Chọn một ghế trống, Vinh đặt chiếc vali nhỏ dưới chân, lậtquyển sách. Tức khắc bầu không khí trinh thám phả ra từ các trang giấy, ngăn cách ngườiđọc với các dải tiếng ồn vây quanh. Hết chương đầu tiên, điện thoại rung nhẹ, lôi anh rakhỏi khung cảnh căng thẳng của cuộc truy đuổi. Vợ anh hỏi giờ máy bay hạ cánh, anh cócần cô lái xe ra đón hay không. Giọng nói êm nhẹ như lọc qua lớp màng xám đục. “Đừngbận tâm, anh sẽ tự bắt taxi về!” - Anh nói vắn tắt.Cất điện thoại vào túi áo, đột nhiên Vinh nhận ra một đôi mắt đang trừng trừng hướngthẳng vào mình, từ băng ghế đối diện. Một cái nhìn gợi lên cảm giác ghê sợ, bởi nó hoàntoàn trống rỗng. Bắt gặp tia mắt lướt qua từ Vinh, đôi mắt tức khắc hạ xuống, đậu lại ởtrang bìa quyển sách trong tay anh. Cô ta đang có vấn đề về thể chất. Óc quan sát củangười làm thiết kế khiến anh nhận ra không mấy khó khăn. Thay đổi tư thế ngồi thoảimái hơn, anh tiếp tục trôi theo dòng chảy các suy đoán vừa tỉnh táo, vừa điên rồ một cáchđáng sợ của tên sát nhân.2. Phòng chờ đông đúc đột nhiên vơi hẳn. Đám đông ồn ào biến mất. Vinh nhìn ra ngoàibức tường kính. Các khối không khí xám trắng chao đảo khi chiếc Airbus cất cánh. Bêntrong anh, một điều gì đó cũng mơ hồ dịch chuyển.Vì lẽ gì, người ta luôn đặt ra những câu hỏi tự đẩy chính mình ra khỏi trạng thái cânbằng? Sau nhiều nỗ lực, anh cũng chạm tay vào những thứ mà phần lớn đều trông đợi:Một sự nghiệp đủ hấp dẫn để theo đuổi. Một gia đình yên ổn để chia sẻ thời gian còn lạicủa cuộc đời mà không cần đắn đo. Một tài sản mỗi ngày lớn dần lên, để anh vững tâmanh tự do, có thể làm gì, đi đâu bất cứ khi nào anh muốn. Tuy nhiên, trong sâu thẳm,Vinh lờ mờ nhận ra có một thứ gì đó mà anh đã vuột mất, khi phí hoài tinh lực theo đuổicác mục tiêu không ngừng hiện ra trước mặt. Chẳng phải khi hai mươi tuổi, anh từng tinkhông đời nào để mình cùn mòn đi trong thói quen của loài mối, dốc toàn bộ sức lực vàthời gian để gây dựng nên một đời sống trưởng giả? Chẳng phải khi hai mươi tuổi, anhtừng tự nhủ sẽ không bao giờ thỏa hiệp với chính mình? Rốt cuộc, các mục tiêu lặt vặtvẫn bẻ ngoặt đời anh theo một hướng khác hẳn, trong khi vẫn tạo cho anh chút vững tâmmình là người nắm phần quyết định. Anh làm việc không ngưng nghỉ, dốc hết tinh thầnvào các dự án nối tiếp, phải chăng để lảng tránh khoảnh khắc nhìn vào thời gian sống củachính mình, nhận ra quá trình tự hủy hoại đang diễn ra mà không cách gì cưỡng chống.Như lúc này đây.Đặt quyển sách lên vali, anh đứng dậy, đi về phía nhà vệ sinh. Một nhân viên đang dùngcây lau sàn nhúng vào thùng nước dung dịch xanh nhạt. Bên trong nhà vệ sinh vắng lặng.Vinh đứng trước bồn rửa mặt, vòi nước cảm ứng phun ra các tia khá mạnh, khiến áokhoác của anh lấm tấm ướt. Anh vã chút nước lên mặt. Các ý nghĩ nặng nề hiện ra từnhững trang sách bị lùa về vị trí ban đầu của chúng, mất đi sức mạnh đe dọa. Dòng nướclạnh toát chảy dọc từ trán xuống xương hàm. Sự tỉnh táo quay trở lại. Mở mắt, Vinh nhậnra anh không là người duy nhất trong nhà vệ sinh.Dãy bồn rửa đối diện, phản chiếu trong gương, một phụ nữ trẻ đang tháo cái khăn mỏngkhỏi cổ. Cô ta cởi tiếp chiếc áo choàng thiết kế đắt tiền. ...