1. Bìa sách vẽ người đàn ông đứng trước ngã tư vắng lặng trong buổi tối. Một kẻ đang di chuyển từ điểm này đến điểm khác trong cuộc hành trình, hoặc anh ta sắp trở về nơi ẩn náu sau một tác vụ. Vệt đèn hắt đến từ chiếc xe vô hình làm nổi lên vạt...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Xuyên đêm Xuyên đêm 1.Bìa sách vẽ người đàn ông đứng trước ngã tư vắng lặng trong buổi tối. Một kẻđang di chuyển từ điểm này đến điểm khác trong cuộc hành trình, hoặc anh ta sắptrở về nơi ẩn náu sau một tác vụ. Vệt đèn hắt đến từ chiếc xe vô hình làm nổi lênvạt áo khoác màu beige thanh lịch và cái cặp da mềm được xách bởi một bàn tayhờ hững.Tuy nhiên, nửa trên của người đàn ông hoàn toàn chìm trong bóng tối, gợi cảmgiác thất lạc và nguy hiểm. Tên tác giả được thiết kế rất nhỏ, như một chi tiết lẫnvào con đường sâu hút. Dù sao thì Vinh vẫn nhận ra đó là một tác giả anh từng đọcđầy hứng thú. Ấn phẩm thuộc loại bìa mềm, dành cho dân du lịch nên giá rẻ.Người thu ngân của ki-ốt sách trong sân bay tò mò quan sát vị khách mặc áo khoácmàu beige khi Vinh mở ví. Anh không nhìn bà ta. Chẳng để làm gì với nhữnggương mặt xa lạ mà người ta biết chắc sẽ không bao giờ gặp lại trong đời.Giọng đọc thông báo các chuyến bay âm oang. Đám đông ồn ào di chuyển trongphòng chờ như hàng triệu phân tử mất định hướng. Hồ như ai nấy đều phát điênbởi nỗi lo sợ sẽ bị vuột mất một thứ gì đó mà chính họ còn chưa biết rõ. Tại sao tấtcả đều có một vẻ thảng thốt giống hệt nhau trong những đôi mắt kia? Người ta cầnphải làm gì, khi không biết chắc về điều mình cần? Nhưng, không nên nghĩ nhiềuvề những tình huống không thể tránh khỏi, nhất là khi anh cũng thuộc về đám đôngrối loạn.Bài học về tình yêuNhân viên của Vinh sơ suất báo sai giờ khiến anh ra sân bay sớm hơn hai tiếng.Trái với sự nghiêm khắc thường khi, anh bỏ qua nhầm lẫn tai hại của nhân viên.Có lẽ ngay khi anh rời văn phòng công ty, cậu ta đã lao thẳng về nhà, hoàn toànkhông còn nhớ đến sự hiện diện của anh trên đời. Chọn một ghế trống, Vinh đặtchiếc vali nhỏ dưới chân, lật quyển sách. Tức khắc bầu không khí trinh thám phả ratừ các trang giấy, ngăn cách người đọc với các dải tiếng ồn vây quanh. Hết chươngđầu tiên, điện thoại rung nhẹ, lôi anh ra khỏi khung cảnh căng thẳng của cuộc truyđuổi. Vợ anh hỏi giờ máy bay hạ cánh, anh có cần cô lái xe ra đón hay không.Giọng nói êm nhẹ như lọc qua lớp màng xám đục. “Đừng bận tâm, anh sẽ tự bắttaxi về!” – Anh nói vắn tắt.Cất điện thoại vào túi áo, đột nhiên Vinh nhận ra một đôi mắt đang trừng trừnghướng thẳng vào mình, từ băng ghế đối diện. Một cái nhìn gợi lên cảm giác ghê sợ,bởi nó hoàn toàn trống rỗng. Bắt gặp tia mắt lướt qua từ Vinh, đôi mắt tức khắc hạxuống, đậu lại ở trang bìa quyển sách trong tay anh. Cô ta đang có vấn đề về thểchất. Óc quan sát của người làm thiết kế khiến anh nhận ra không mấy khó khăn.Thay đổi tư thế ngồi thoải mái hơn, anh tiếp tục trôi theo dòng chảy các suy đoánvừa tỉnh táo, vừa điên rồ một cách đáng sợ của tên sát nhân. 2.Phòng chờ đông đúc đột nhiên vơi hẳn. Đám đông ồn ào biến mất. Vinh nhìn rangoài bức tường kính. Các khối không khí xám trắng chao đảo khi chiếc Airbus cấtcánh. Bên trong anh, một điều gì đó cũng mơ hồ dịch chuyển.Vì lẽ gì, người ta luôn đặt ra những câu hỏi tự đẩy chính mình ra khỏi trạng tháicân bằng? Sau nhiều nỗ lực, anh cũng chạm tay vào những thứ mà phần lớn đềutrông đợi: Một sự nghiệp đủ hấp dẫn để theo đuổi. Một gia đình yên ổn để chia sẻthời gian còn lại của cuộc đời mà không cần đắn đo. Một tài sản mỗi ngày lớn dầnlên, để anh vững tâm anh tự do, có thể làm gì, đi đâu bất cứ khi nào anh muốn. Tuynhiên, trong sâu thẳm, Vinh lờ mờ nhận ra có một thứ gì đó mà anh đã vuột mất,khi phí hoài tinh lực theo đuổi các mục tiêu không ngừng hiện ra trước mặt. Chẳngphải khi hai mươi tuổi, anh từng tin không đời nào để mình cùn mòn đi trong thóiquen của loài mối, dốc toàn bộ sức lực và thời gian để gây dựng nên một đời sốngtrưởng giả? Chẳng phải khi hai mươi tuổi, anh từng tự nhủ sẽ không bao giờ thỏahiệp với chính mình? Rốt cuộc, các mục tiêu lặt vặt vẫn bẻ ngoặt đời anh theo mộthướng khác hẳn, trong khi vẫn tạo cho anh chút vững tâm mình là người nắm phầnquyết định. Anh làm việc không ngưng nghỉ, dốc hết tinh thần vào các dự án nốitiếp, phải chăng để lảng tránh khoảnh khắc nhìn vào thời gian sống của chínhmình, nhận ra quá trình tự hủy hoại đang diễn ra mà không cách gì cưỡng chống.Như lúc này đây.Đặt quyển sách lên vali, anh đứng dậy, đi về phía nhà vệ sinh. Một nhân viên đangdùng cây lau sàn nhúng vào thùng nước dung dịch xanh nhạt. Bên trong nhà vệsinh vắng lặng. Vinh đứng trước bồn rửa mặt, vòi nước cảm ứng phun ra các tiakhá mạnh, khiến áo khoác của anh lấm tấm ướt. Anh vã chút nước lên mặt. Các ýnghĩ nặng nề hiện ra từ những trang sách bị lùa về vị trí ban đầu của chúng, mất đisức mạnh đe dọa. Dòng nước lạnh toát chảy dọc từ trán xuống xương hàm. Sự tỉnhtáo quay trở lại. Mở mắt, Vinh nhận ra anh không là người duy nhất trong nhà vệsinh.Dãy bồn rửa đối diện, phản chiếu trong gương, một phụ nữ trẻ đang tháo cái khănmỏng khỏi cổ. Cô ta cởi tiếp chiếc áo choàng thiết kế đắt tiền. B ...