Yêu đến tận cùng - Mẩu chuyện vui về Phùng Quán
Số trang: 6
Loại file: pdf
Dung lượng: 139.90 KB
Lượt xem: 10
Lượt tải: 0
Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:
Thông tin tài liệu:
Yêu đến tận cùngMẩu chuyện vui về Phùng Quán: ĂN VỤNGBảo Ngọc … "Cô Trâm dạy văn lớp chúng tôi có một năm, nhưng đối với riêng tôi, cô là người mẹ hiền thứ hai của tôi. Cô Trâm của chúng tôi là một người đặc biệt. Tình yêu của cô đối với chú Phùng Quán, sự chịu đựng những dị nghị, thành kiến xã hội trong suốt cuộc đời của cô thật vĩ đại không gì có thể miêu tả và so sánh nổi "… Trên đây là hồi ức của Bùi Việt Hà - Giám đốc Công ty...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Yêu đến tận cùng - Mẩu chuyện vui về Phùng Quán Yêu đến tận cùngMẩu chuyện vui về Phùng Quán: ĂN VỤNGBảo Ngọc… Cô Trâm dạy văn lớp chúng tôi có một năm, nhưng đối với riêng tôi, cô làngười mẹ hiền thứ hai của tôi. Cô Trâm của chúng tôi là một người đặc biệt. Tìnhyêu của cô đối với chú Phùng Quán, sự chịu đựng những dị nghị, thành kiến xãhội trong suốt cuộc đời của cô thật vĩ đại không gì có thể miêu tả và so sánh nổi…Trên đây là hồi ức của Bùi Việt Hà - Giám đốc Công ty SchoolNet, nguyên họcsinh lớp 10I chuyên toán Trường cấp 3 Chu Văn An (Hà Nội) khoá 1970-1973 -trong cuốn sách của anh tự xuất bản kỷ niệm 30 năm ngày ra trường. Đây là lớphọc sinh để lại nhiều ấn tượng sâu sắc trong sự nghiệp dạy văn của bà Vũ Thị BộiTrâm, bởi họ là học sinh chuyên toán nhưng h ọc văn cũng rất hay - theo nhận xétcủa bà. Nhưng cũng chính lớp 10I này còn gắn với một kỷ niệm vừa buồn lại vừavui. Bà Trâm kể: Năm ấy, tôi được Ban giám hiệu phân công dạy lớp 10 là lớpcuối cấp. Nhưng có một đồng chí trong chi bộ e ngại, nói: Phân công như vậy thìđến phần văn học hiện đại, Phùng Quán phu nhân sẽ dạy thế nào?. Phó hiệutrưởng phụ trách chuyên môn lúc ấy là anh Giang Văn Nguyên vẫn bảo lưu ý kiếnđể tôi dạy lớp 10. May mà, cái lớp 10 ấy lại đạt kết quả tốt nghiệp môn văn rất tốt.Anh Nguyên được một phen hú vía.Trong cuộc đời làm giáo viên văn của bà, còn nhiều tai nạn kiểu như thế, nhưngrồi bà vượt qua hết, để giữ (và cũng vì) cả hai tình yêu trong mình: với nghề dạyvăn và với người chồng tài hoa, nhân ái. Bà bảo: Khi mà mình đã tự nguyện thìkhông gì có thể ngăn cản được mình vượt qua mọi khó khán thử thách.Vũ Thị Bội Trâm là con gái Hà Nội cổ. Đình làng họ nội ở 90 Hàng Đào, còn đìnhlàng họ ngoại là đình Bạch Mã ở phố Hàng Buồm. Bà sinh ra và lớn lên ở phốHàng Cân trong ngôi nhà thừa kế của họ nội. Có điều lạ là bà sống cùng bố mẹsuốt 50 năm, trong đó 20 năm là gái có chồng hẳn hoi. Bà Bội Trâm tự nhận vợchồng mình đích thực là ông Ngâu bà Ngâu tân thời. Chồng ở Nghi Tàm với mẹnuôi, vợ và con ở nhà ngoại, chỉ thứ bảy, chủ nhật mới đoàn tụ cùng nhau tạingôi nhà nhỏ sát Hồ Tây. Cái sự lạ này là hậu quả của một sự cũng lạ, đó là việcông Quán nên vợ nên chồng với bà Bội Trâm.Sau ngày tiếp quản Thủ đô, chàng Vệ quốc quân Phùng Quán từ Khu 4 về Hà Nộicùng với người bạn của mình - anh Vũ Hướng, em trai giáp Bội Trâm. Vũ Hướngđưa bạn về nhà mình, và như nhiều gia đình Hà Nội lúc đó, anh bộ đội Quán đượcnhận làm con nuôi.***Tôi coi anh như một người bạn, đối xử với nhau tự nhiên, bình đẳng. Còn anh lịchsự gọi tôi bằng chị, khoe đã có người yêu cũng là người Hà Nội, là diễn viên múacủa một đoàn văn công. Rồi tôi yêu anh lúc nào không hay. Đến khi anh gặp hạnthì tôi không thể xa anh được nữa. Mẹ tôi thương cả hai đứa, nhưng lo lắng khôngbiết tương lai sẽ ra sao với chúng tôi. Còn bố tôi đạp xe lên tận Nghi Tàm, lấy hếtcan đảm nói với người có ý định làm con rể mình: Bố mẹ rất quý anh, nhưng conTrâm lấy anh thì nó khổ quá. Nói xong, cụ quay xe đạp vội đi như chạy trốn chínhmình.Anh Quán kể lại với tôi như vậy.Có người ở Sở Giáo dục đến nhà khuyên gia đình không nên cho Bội Trâm lấyanh Quán vì như thế có thể bị thôi dạy học. Biết tin, tôi nói với mẹ: Con còn lànhlặn, đủ mắt mũi chân tay, không cho dạy học thì con làm việc khác. Năm ấy là1957. Hẫng hụt và ám ảnh, anh Quán đòi về Quảng Bình câu cá sinh sống. Tôi sợquá, chỉ sợ anh chết. Phải ràng buộc vào anh để anh bỏ ý định tự sát.Đến năm 1962, sự việc đã nhạt bớt đi, chúng tôi mới được lấy nhau. Chỉ có cơitrầu chạm ngõ và đăng ký kết hôn chứ cũng không làm đám cưới, vì anh chẳng cótư cách gì mà hỏi vợ: không gia đình, không tiền, không nhà cửa, không lương, lạicũng không thể in thiếp mời vì không ai dám in tên anh lên thiếp. Thế là tôi trởthành vợ anh mà không được làm cô dâu. Chiếc giường tân hôn là giường cá nhânmượn lại của anh Phan Vũ (anh Vũ mượn lại của xưởng phim). Khi sắp sinh conđầu lòng, tôi được phân phối 7m vải giá 14 đồng, nhưng không có tiền mua. Dịpấy chuẩn bị Tết thiếu nhi, một anh bạn đặt anh Quán viết truyện ngắn để có nhuậnbút mua tã cho con. Dù đang chửa vượt mặt, tôi vẫn phải ngồi chép truyện do anhđọc để bản thảo gửi đi mà không có chữ anh Quán. Thế là có cho con được 8 tãchéo và 4 tã vuông.Đau nhất cho anh Quán là lúc đón con từ tay bà ngoại. Bà nói nhỏ nhưng vẫn đủnghe: Chẳng biết rồi có ngóc đầu lên được không? Thế là anh Quán tủi thân, 15ngày sau mới đến lại thăm vợ con.Có một nỗi khổ nữa với người thơ mà bà Trâm phải vui vẻ vượt qua, đó là tiếpkhách. Nhiều năm bị xa lánh, nhà thơ Phùng Quán từng tuyên ngôn quá lời nhưông vẫn hay thế: Con bọ hung bước qua cửa nhà khi có tôi ở nhà cũng là thượngkhách của tôi. Vậy nên, phải chiều ông thôi. Cho ông khỏi buồn. Lọ lạc bà rangsẵn để sáng sáng ông nhấm vài hạt trước khi uống rượu cho đỡ hại gan, nhưngchẳng khi nào tồn tại đến hôm sau. Tuy nhiên, được hóng chuyện bạn văn thơ củachồng cũng rất ...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Yêu đến tận cùng - Mẩu chuyện vui về Phùng Quán Yêu đến tận cùngMẩu chuyện vui về Phùng Quán: ĂN VỤNGBảo Ngọc… Cô Trâm dạy văn lớp chúng tôi có một năm, nhưng đối với riêng tôi, cô làngười mẹ hiền thứ hai của tôi. Cô Trâm của chúng tôi là một người đặc biệt. Tìnhyêu của cô đối với chú Phùng Quán, sự chịu đựng những dị nghị, thành kiến xãhội trong suốt cuộc đời của cô thật vĩ đại không gì có thể miêu tả và so sánh nổi…Trên đây là hồi ức của Bùi Việt Hà - Giám đốc Công ty SchoolNet, nguyên họcsinh lớp 10I chuyên toán Trường cấp 3 Chu Văn An (Hà Nội) khoá 1970-1973 -trong cuốn sách của anh tự xuất bản kỷ niệm 30 năm ngày ra trường. Đây là lớphọc sinh để lại nhiều ấn tượng sâu sắc trong sự nghiệp dạy văn của bà Vũ Thị BộiTrâm, bởi họ là học sinh chuyên toán nhưng h ọc văn cũng rất hay - theo nhận xétcủa bà. Nhưng cũng chính lớp 10I này còn gắn với một kỷ niệm vừa buồn lại vừavui. Bà Trâm kể: Năm ấy, tôi được Ban giám hiệu phân công dạy lớp 10 là lớpcuối cấp. Nhưng có một đồng chí trong chi bộ e ngại, nói: Phân công như vậy thìđến phần văn học hiện đại, Phùng Quán phu nhân sẽ dạy thế nào?. Phó hiệutrưởng phụ trách chuyên môn lúc ấy là anh Giang Văn Nguyên vẫn bảo lưu ý kiếnđể tôi dạy lớp 10. May mà, cái lớp 10 ấy lại đạt kết quả tốt nghiệp môn văn rất tốt.Anh Nguyên được một phen hú vía.Trong cuộc đời làm giáo viên văn của bà, còn nhiều tai nạn kiểu như thế, nhưngrồi bà vượt qua hết, để giữ (và cũng vì) cả hai tình yêu trong mình: với nghề dạyvăn và với người chồng tài hoa, nhân ái. Bà bảo: Khi mà mình đã tự nguyện thìkhông gì có thể ngăn cản được mình vượt qua mọi khó khán thử thách.Vũ Thị Bội Trâm là con gái Hà Nội cổ. Đình làng họ nội ở 90 Hàng Đào, còn đìnhlàng họ ngoại là đình Bạch Mã ở phố Hàng Buồm. Bà sinh ra và lớn lên ở phốHàng Cân trong ngôi nhà thừa kế của họ nội. Có điều lạ là bà sống cùng bố mẹsuốt 50 năm, trong đó 20 năm là gái có chồng hẳn hoi. Bà Bội Trâm tự nhận vợchồng mình đích thực là ông Ngâu bà Ngâu tân thời. Chồng ở Nghi Tàm với mẹnuôi, vợ và con ở nhà ngoại, chỉ thứ bảy, chủ nhật mới đoàn tụ cùng nhau tạingôi nhà nhỏ sát Hồ Tây. Cái sự lạ này là hậu quả của một sự cũng lạ, đó là việcông Quán nên vợ nên chồng với bà Bội Trâm.Sau ngày tiếp quản Thủ đô, chàng Vệ quốc quân Phùng Quán từ Khu 4 về Hà Nộicùng với người bạn của mình - anh Vũ Hướng, em trai giáp Bội Trâm. Vũ Hướngđưa bạn về nhà mình, và như nhiều gia đình Hà Nội lúc đó, anh bộ đội Quán đượcnhận làm con nuôi.***Tôi coi anh như một người bạn, đối xử với nhau tự nhiên, bình đẳng. Còn anh lịchsự gọi tôi bằng chị, khoe đã có người yêu cũng là người Hà Nội, là diễn viên múacủa một đoàn văn công. Rồi tôi yêu anh lúc nào không hay. Đến khi anh gặp hạnthì tôi không thể xa anh được nữa. Mẹ tôi thương cả hai đứa, nhưng lo lắng khôngbiết tương lai sẽ ra sao với chúng tôi. Còn bố tôi đạp xe lên tận Nghi Tàm, lấy hếtcan đảm nói với người có ý định làm con rể mình: Bố mẹ rất quý anh, nhưng conTrâm lấy anh thì nó khổ quá. Nói xong, cụ quay xe đạp vội đi như chạy trốn chínhmình.Anh Quán kể lại với tôi như vậy.Có người ở Sở Giáo dục đến nhà khuyên gia đình không nên cho Bội Trâm lấyanh Quán vì như thế có thể bị thôi dạy học. Biết tin, tôi nói với mẹ: Con còn lànhlặn, đủ mắt mũi chân tay, không cho dạy học thì con làm việc khác. Năm ấy là1957. Hẫng hụt và ám ảnh, anh Quán đòi về Quảng Bình câu cá sinh sống. Tôi sợquá, chỉ sợ anh chết. Phải ràng buộc vào anh để anh bỏ ý định tự sát.Đến năm 1962, sự việc đã nhạt bớt đi, chúng tôi mới được lấy nhau. Chỉ có cơitrầu chạm ngõ và đăng ký kết hôn chứ cũng không làm đám cưới, vì anh chẳng cótư cách gì mà hỏi vợ: không gia đình, không tiền, không nhà cửa, không lương, lạicũng không thể in thiếp mời vì không ai dám in tên anh lên thiếp. Thế là tôi trởthành vợ anh mà không được làm cô dâu. Chiếc giường tân hôn là giường cá nhânmượn lại của anh Phan Vũ (anh Vũ mượn lại của xưởng phim). Khi sắp sinh conđầu lòng, tôi được phân phối 7m vải giá 14 đồng, nhưng không có tiền mua. Dịpấy chuẩn bị Tết thiếu nhi, một anh bạn đặt anh Quán viết truyện ngắn để có nhuậnbút mua tã cho con. Dù đang chửa vượt mặt, tôi vẫn phải ngồi chép truyện do anhđọc để bản thảo gửi đi mà không có chữ anh Quán. Thế là có cho con được 8 tãchéo và 4 tã vuông.Đau nhất cho anh Quán là lúc đón con từ tay bà ngoại. Bà nói nhỏ nhưng vẫn đủnghe: Chẳng biết rồi có ngóc đầu lên được không? Thế là anh Quán tủi thân, 15ngày sau mới đến lại thăm vợ con.Có một nỗi khổ nữa với người thơ mà bà Trâm phải vui vẻ vượt qua, đó là tiếpkhách. Nhiều năm bị xa lánh, nhà thơ Phùng Quán từng tuyên ngôn quá lời nhưông vẫn hay thế: Con bọ hung bước qua cửa nhà khi có tôi ở nhà cũng là thượngkhách của tôi. Vậy nên, phải chiều ông thôi. Cho ông khỏi buồn. Lọ lạc bà rangsẵn để sáng sáng ông nhấm vài hạt trước khi uống rượu cho đỡ hại gan, nhưngchẳng khi nào tồn tại đến hôm sau. Tuy nhiên, được hóng chuyện bạn văn thơ củachồng cũng rất ...
Tìm kiếm theo từ khóa liên quan:
sự thật cuộc sống câu truyện cuộc sống đối mặt với khó khăn sự vươn lên của những người khó khăn đấu tranh cách mạngGợi ý tài liệu liên quan:
-
Ebook Đội Việt Nam tuyên truyền giải phóng quân: Phần 1
275 trang 28 0 0 -
Một năm lao động ở công trường Cổ Đam
10 trang 18 0 0 -
Luận văn: PHẠM NGỌC HÙNG THỊ XÃ TUYÊN QUANG TỪ 1991 ĐẾN 2008
153 trang 15 0 0 -
Người bạn lính cùng tiểu đội (2)
15 trang 14 0 0 -
21 trang 13 0 0
-
Sinh ra trong một gia đình cách mạng
6 trang 12 0 0 -
6 trang 11 0 0
-
Đại tướng Nguyễn Chí Thanh với việc xây dựng thế trận lòng dân và chiến tranh nhân dân
10 trang 11 0 0 -
Những ngày cuối năm, tìm thăm người dựng Lễ đài Tuyên ngôn Độc lập
18 trang 11 0 0 -
Bản hùng ca bị mối xông và mười bảy bộ hài cốt
22 trang 10 0 0