Danh mục

Yêu em cả những ngày không mưa

Số trang: 6      Loại file: pdf      Dung lượng: 144.14 KB      Lượt xem: 20      Lượt tải: 0    
Jamona

Phí tải xuống: 1,000 VND Tải xuống file đầy đủ (6 trang) 0
Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Một chủ nhật tháng bảy trời mưa, từng hạt nhỏ rơi chầm chậm đủ làm ướt áo một người đang vội vã, khiến không khí trở nên se lạnh một cách dễ chịu, hoặc khiến cho một vài người, như Ban, cảm thấy muốn nấn ná thêm một chút để nhìn ngắm phố lúc trời mưa
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Yêu em cả những ngày không mưaYêu em cả những ngày không mưaMột chủ nhật tháng bảy trời mưa, từng hạt nhỏ rơi chầm chậm đủ làm ướt áo mộtngười đang vội vã, khiến không khí trở nên se lạnh một cách dễ chịu, hoặc khiếncho một vài người, như Ban, cảm thấy muốn nấn ná thêm một chút để nhìn ngắmphố lúc trời mưa. Ban có thể kéo mũ áo khoác lên và chạy thật nhanh về nhà bởi vìnhà cô cách trạm chờ xe buýt này chẳng xa mấy, nhưng cô đâu có gì để vội vã trừviệc phải nộp tiểu luận cho thầy vào sáng ngày kia, là ngày kia, vẫn còn rất nhiềuthời gian mà. Mọi thứ có vẻ rất nhẹ, mưa giăng giăng, một cơn gió đưa ngang vàihạt mưa chạm vào má cô, Ban cảm thấy dễ chịu, cô hát khe khẽ một đoạn nhạcngọt tai và nhịp chân chầm chậm.Tháng bảy trời vẫn rất hay mưa, có cơn mưa to như trút nước, cũng có cơn mưanhẹ như một màn sương, Bách không thích mưa cho mấy, anh cảm thấy nó phiềnvà cản trở sự trôi chảy của mọi công việc. Như hôm nay, đáng lẽ giờ này anh đã cóthể về đến nhà, nằm thoải mái đọc một quyển sách nào đó, thay vì ngồi ngắm mưa,một việc mà theo quan điểm của anh, chẳng có gì là thi vị. Nhưng thứ giữ anh lạichỗ chờ xe buýt này, riêng hôm nay, không phải là mưa, mà là một cô gái. Cô ấy làmột hình mẫu của sự lãng mạn, Bách đoán vậy, chỉ riêng cách cô xòe tay đónnhững hạt mưa, mỉm cười và hát khe khẽ cũng khiến Bách cảm thấy cô ấy rấtmong manh, hao hao màn mưa đang rơi mỏng ngoài đó.Ban bắt gặp ánh mắt Bách nhìn, cô thoáng bối rối vì không nhận ra có người ngồiở ghế bên kia sớm hơn, cô hát có quá to không, ánh mắt anh ta có vẻ rất dịu dàng,nhưng biết thế nào được, có thể anh ta thuộc tuýp người thích nhìn người kì lạbằng ánh mắt dịu dàng thì sao. Ngại ngùng làm ra vẻ mình đang vội vã, Ban kéomũ trùm đầu và chạy nhanh về nhà, để lại phía sau một anh chàng mỉm cười vì gòmá ửng hồng của cô.Họ vẫn chưa biết gì về nhau, nhưng Bách vẫn cảm thấy nhớ một cơn mưa nào đó,cô gái đó khiến anhh cảm thấy nhẹ nhàng, và đem lại một chút gì đó lãng mạn, cólẽ vậy.Thêm một cuối tuần mưa ướt phố, Ban nghiêng nhẹ ca cao ấm trên tay, nhìn từnggiọt mưa bám nhau trượt dài trên lớp kính. Quán cà phê này là điểm đến yêu thíchcủa cô, vì nó yên tĩnh, và có một góc nhìn thú vị ra phố ồn ã. Ánh mắt cô đưa vềphía trạm xe buýt, Ban chợt nhớ về người cô thoáng gặp, anh ta là người như thếnào nhỉ, cô bật cười với suy nghĩ lung tung về một người xa lạ, và ở một góc củaquán cà phê, đang có một người ngắm cô.Bách rẽ vào quán cà phê vì một suy nghĩ kì lạ, anh nhìn thấy mái tóc xoăn nhẹ vàgương mặt dịu dàng quen thuộc qua lớp kính, cô gái không thấy anh, vì mãi ngắmmột thứ gì đó có vẻ ở xa xa. Dù sao Bách cũng không bận gì, anh định đi dạo mộtchút, trời lại mưa, và làm anh nhớ tới một cô gái gặp ngày mưa tuần trước, nhưngtrạm xe buýt hôm nay trống trơn. Trống đến làm Bách cảm thấy như hơi thất vọngvà rồi anh thấy người rất quen sau tấm kính quán cà phê, anh thoáng vui khi đầycửa vào bởi vì cũng khá lâu rồi, anh mới cảm thấy mình suy nghĩ kì lạ, hành xử kìlạ và cảm thấy kì lạ như hôm nay. Anh chợt nghĩ, những cuối tuần mưa này, dễchịu đấy chứ.Thêm một chủ nhật, mưa cũng giăng đầy phố, Bách bắt đầu cảm thấy quen vớiviệc mong chờ một ai đó và Ban cũng quen việc giả vờ không nhận ra một ai đó.Cuối tuần này cô đáng lẽ có hẹn đi mua sách cùng bạn, nhưng trời mưa, bạn cô hủyhẹn, còn cô thì cảm thấy vui vui với việc ra quán cà phê và thấy dáng quen thuộcđẩy cửa bước vào, ngồi ở góc đó. Họ đã quen sự xuất hiện của nhau như thế đấy.“Em van hay ngoi mot minh nhi, co gai thich mua? Em ngu ngon nhe”- tin nhắnlúc gần 1h sáng làm Ban nghĩ ngay tới một người, nhưng làm thế nào anh biếtđược số điện thoại của cô, Ban không trả lời vì sợ mình đoán nhầm người, nhưngđêm đó, rõ ràng cô cảm thấy mình rất vui, một cách vô cớ nhất từ trước đến giờ.Chiều nay bỗng mưa to, đến bất ngờ và ào ạt, Ban chạy vội vào hiên một hiệu sáchđã đóng cửa, giũ mấy giọt nước khỏi ba lô mình, thời tiết đỏng đảnh quá, vừa nãycòn nắng đẹp, bỗng dưng đâu lại mưa ào, chợt có tiếng bước chân làm cô biết mìnhkhông phải là người duy nhất trú mưa ở dưới hiên này.- Em là Phương Ban?- Làm sao anh biết?- Em để quên thẻ thư viện ở quán cà phê – Bách chìa ra tấm thẻ.Ban đỏ mặt, cô chẳng lên thư viện trường thường xuyên, nên cô đã không nhận ratấm thẻ đó đã mất. Ban chìa tay nhận lại, khẽ nói cảm ơn, cô tình cờ chạm vào tayBách, tim cô khẽ giật nhẹ. Bách một lần nữa lại bị thu hút bởi khuôn mặt nhẹnhàng đó, giọng nói của cô ấm như một tách ca cao, làm anh cảm thấy nôn naotrong lòng. Những câu chuyện được bắt đầu nhẹ nhàng, Bách nhận ra Ban là mộtcô gái thú vị, cô rất biết cách nói đùa, còn Ban, cô bị cuốn vào ánh mắt dịu dàng vàcách Bách pha trò và cả nụ cười ấm áp của anh. Ngoài kia mưa đã ngớt, cô vẫn đưatay ấn nhẹ chiếc ô vào sâu hơn trong túi, hôm nay Ban cảm thấy mình muốn nấn náở đây thật lâu, không phải để ngắm mưa.Họ hẹn gặp nhau vào nhiều chiều ...

Tài liệu được xem nhiều: