Nó nhấc máy, có giọng nam run run ở đầu dây, giọng nói rất chậm cố gắng bình tĩnh nhưng không giấu nổi vẻ lo sợ: “Em à, chắc là em khỏe… Anh có việc, anh phải đi công tác anh… Thôi anh đi đây … tạm biệt.” Rời bệnh viện nó đưa cô về nhà. Nơi cô ở nằm trong một khu vườn nhỏ, đó là căn nhà được sơn trắng xóa với dãy hành lang xung quanh tầng trệt, một chiếc ghế băng dành cho hai người đặt hướng ra một góc vườn. ...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Yêu em một ngày không có nắng - Kì 2Yêu em một ngày không có nắng - Kì 2: Bóng tốiNó nhấc máy, có giọng nam run run ở đầu dây, giọng nói rất chậm cố gắngbình tĩnh nhưng không giấu nổi vẻ lo sợ: “Em à, chắc là em khỏe… Anh cóviệc, anh phải đi công tác anh… Thôi anh đi đây … tạm biệt.”Rời bệnh viện nó đưa cô về nhà. Nơi cô ở nằm trong một khu vườn nhỏ, đó là cănnhà được sơn trắng xóa với dãy hành lang xung quanh tầng trệt, một chiếc ghếbăng dành cho hai người đặt hướng ra một góc vườn. Ôm lấy nó là hàng rào bằnggỗ cũng được sơn trắng điểm xuyết màu xanh của lá và thân dây leo vươn hết sứcnhững sắc diệp lục li ti lên cao nhất có thể. Cánh cổng nhỏ mở ra với lối đi trải sỏi,đá cuội nằm ngoằn nghèo vòng qua những khóm cúc vàng đang trổ bông, rồi lạivươn ra níu thêm cả bóng mát của tán cây hoa giấy xen kẽ chùm hoa đỏ trên nền láxanh, hấp háy tựa giọt nắng lọt qua những kẽ lá rung rinh nhảy nhót trong bóngrâm rồi dừng lại trước bậc tam cấp cửa nhà. Cô gái bắt đầu bước từng bước qua lốiđi mà nó nghĩ tưởng chừng như quá đỗi quen thuộc với cô thì nay phải dò dẫm khónhọc, từng bước nặng trĩu, hai bàn tay níu lấy cánh tay nó chốc chốc lại siết chặtkhiến nó mỏi nhừ…Cô thiếp đi sau một đoạn đường dài, dài như tưởng chừng cô chưa từng kết thúc.Nó để cô nằm trên chiếc giường nhỏ trong cái không gian ấy, tất cả những đồ đạcnơi này nó vẫn không quên, chiếc bàn và quyển nhật ký, quyển nhật ký đã được đặtngăn nắp trên chiếc bàn. “Ngày tháng năm. Béo yêu, yêu em nhất, mùa đông haiđứa mình yêu nhau nhở. Yêu lắm, đừng có bỏ rơi người ta đi với đứa khác rồikhông về nữa như mấy đứa trước nhá”. Nó cười! Cuộc sống thật tẻ nhạt nhưngdường như trong cái tẻ nhạt ấy người ta vẫn cố làm nó thêm có chút hương vị bằnghương liệu của sự hi vọng, cứ hi vọng để sống, để mất và rồi lại để hi vọng… Ánhchiều buông nhuộm vàng khung cửa sổ, chỉ còn nó và cô gái lặng yên. ***Tối! Màn đêm buông mau lúc nào nó không biết, tưởng chừng như nó vừa quaylưng thì đêm ập xuống vậy, cô gái dậy rồi, nó mặc kệ, chẳng quan tâm những lờicô gọi nữa, cô cứ bước xuống cầu thang nhẹ nhàng từng bước một, nó vẫn ngồimột mình bên ô cửa gió nhẹ, chợt tiếng điện thoại rung cắt đứt mọi xáo trộn trongđầu. Nó nhấc máy, có giọng nam run run ở đầu dây, giọng nói rất chậm cố gắngbình tĩnh nhưng không giấu nổi vẻ lo sợ:“Em à, chắc là em khỏe… Anh có việc, anh phải đi công tác anh… Thôi anh điđây … tạm biệt.”Lại là tạm biệt, nó ghét từ “tạm biệt” đến ám ảnh, cứ như là một ai đó cố gắng xuađuổi, cố gắng tách nó ra và chạy mất, nó cúp điện thoại, ném ra ngoài cửa sổ chẳngcó gì ngoài tiếng vỡ vụn rồi tĩnh lặng… có phải như vậy là quá đủ cho một cô gái.Nó xoay người bước xuống cầu thang, cô gái không nhìn thấy được gì nhưng vẫnbật đèn sáng, ánh đèn vàng trùm khắp các gian phòng tạo cảm giác ấm cúng, nóbước vào bếp thấy cô đang nấu ăn, mọi thứ dở tệ, vung vãi và lênh láng ra mặt bếpmà sao vẫn thấy cô kiên nhẫn và tỉ mỉ. Kéo cô ra ghế, nó dọn dẹp và nấu một cái gìđó. Lâu lắm rồi nó còn chẳng nấu cho chính mình một cái gì theo đúng nghĩa làthức ăn cả, hôm nay đứng trước những xoong nồi nó thấy vụng về quá nhưng cóchút gì không khí gia đình vậy.Bữa tối được dọn lên mặt bàn sau đó, nóng hổi nhưng ảm đạm, chẳng có chuyện gìxảy ra ngoài tiếng đũa va vào nhau lạch cạch, cô gái vẫn ngồi không ăn gì cả cứlắng nghe chăm chú những âm thanh ấy để rồi lại hướng về phía nó cứ hướng thôi,rất lâu, rất lâu, rồi cô bỗng cất lời… “Anh khác quá…”Nó và vội vàng miếng cơm, thoáng nhìn cô gái, cái nhìn chỉ là thoáng qua đủ đểbiết được cô ngồi đấy, nó sợ nếu nhìn lâu cô gái sẽ biết hay nhận ra thì phải. Cô gáicứ im lặng không nói gì làm nó thoáng sợ. Cái cảm giác sợ cứ dâng lên, dâng lênlàm nó bối rối, cảm giác sắp mất đi một cái gì đó vậy. Cô lại cười làm rung rinhlọn tóc xoăn mềm rồi cô nói: “Cảm ơn anh nhiều lắm”. Nó không hiểu gì cả, nócũng chẳng muốn hiểu nữa, nó giục cô ăn mau. Màn đêm buông dài hơn nữa từđằng sau cánh cửa, ở ô cửa ấy một vì sao nhỏ nhoi đang vươn mình giữa bầu trờirộng lớn nhưng đơn lẻ. ***Nắng không làm cho nó tỉnh, nó tỉnh vì không thấy cô gái đâu, tối qua nó đã ngủtrên ghế băng ngoài hiên nhà, nó quen thế rồi, cái cảm giác ấm áp của ngôi nhà nhưquá mới lạ với nó tựa như một đứa trẻ muốn bóc ngay chiếc kẹo ra, thưởng thứccái hương vị ngọt ngào lạ lẫm ấy nhưng cũng không muốn ngắm nghía, tiếc nuốivà để dành. Nó ngồi hẳn dậy tận hưởng cái không khí trong lành buổi sớm mai, lạimột tiếng vỡ cắt ngang tâm trạng nó.Cô đang đứng đó loay hoay với gói cà phê pha sẵn nhưng cố mãi vẫn không thểnào làm được. Cô khóc mà không nói gì cả, khóc trong yên lặng, cô thật yếu đuối.Ngỡ ngàng! nó đã ngồi cạnh cô từ lúc nào, cô dựa vào vai nó, nó cứ để cô như vậy.Hai người ngồi đó trên bậc tam cấp, nó hững hờ hướng tầm mắt qua những khómhoa cúc, hướng x ...