Cuộc phẫu thuật diễn ra ngay sau đó, cô quá yếu rồi nhưng nó vẫn cố gắng thử. Cửa phòng bệnh khép lại. Đã lâu rồi mưa không ghé qua đây, đôi khi gió thổi mạnh, đôi khi mây chợt tới nhưng tất cả chỉ là chút gì đấy gửi gắm của cơn mưa nhỏ, cơn mưa đi xa quá để lại một bầu trời đêm với hàng ngàn giọt lệ mưa vương vấn cứ lấp lánh rọi ánh sáng hắt hiu lên bầu trời yên lặng. Cô gái không ngủ, cô nhớ mưa quá, cứ mỗi lần như thế...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Yêu em một ngày không có nắng - Kì 3Yêu em một ngày không có nắng - Kì 3: Cuộc phẫu thuậtCuộc phẫu thuật diễn ra ngay sau đó, cô quá yếu rồi nhưng nó vẫn cố gắngthử. Cửa phòng bệnh khép lại.Đã lâu rồi mưa không ghé qua đây, đôi khi gió thổi mạnh, đôi khi mây chợt tớinhưng tất cả chỉ là chút gì đấy gửi gắm của cơn mưa nhỏ, cơn mưa đi xa quá để lạimột bầu trời đêm với hàng ngàn giọt lệ mưa vương vấn cứ lấp lánh rọi ánh sáng hắthiu lên bầu trời yên lặng. Cô gái không ngủ, cô nhớ mưa quá, cứ mỗi lần như thếnó lại buồn, nó ghét mưa rồi nhưng nó mong mưa tới mau đi…Và từng giọt lại tí tách qua ô cửa, thêm những giọt nữa rơi trên nóc nhà, hàng ngàngiọt rơi vội vàng mang cái mát lạnh ùa vào khắp phòng ngủ. Cô chợt tỉnh, chợt vui,đứng bên ô cửa sổ cô đưa tay ra hứng những giọt mát lạnh và cứ thế ngủ thiếp đibên khung cửa, ngủ bên khung cửa sổ của riêng cô, khung cửa sổ mưa… Còn nóthì thức, nó thức suốt đêm hôm ấy, đứng ở dưới khung cửa, trong cái bóng tối từngdòng nước tuôn mạnh lên không trung để rồi rơi vội vàng đọng lại bên khung cửasổ, nó đã là cơn mưa của riêng cô từ lúc nào.Rồi mưa cũng về, mưa lại dịu dàng ghé qua ngôi nhà nhỏ, một sớm mai ấy, nó thấycơn mưa tới bên nó thật đẹp, thật nhẹ.Chạy thật mau qua bậc tam cấp chạy vộivàng qua những bậc cầu thang, nó dừng lại trước cửa phòng cô, nhẹ nhàng mở cửavà sau cánh cửa ấy nó nhìn thấy cô ngủ vùi bên khung cửa. Nó muốn nhìn thấy côthêm một phút nữa như mỗi lần nó gọi cô dậy, chỉ một phút ngắm nhìn cái tình yêukhông phải của nó. Cô vẫn đẹp lung linh và dịu dàng quá, gối đầu bên cánh taynhỏ, từng làn tóc vương trên khuôn mặt trắng hồng xinh xắn. Một phút giây bìnhyên, phút giây hạnh phúc của riêng nó và bước mau hơn, nó sợ mưa sẽ ngừng rơimất, nhẹ nhàng lay cô dậy, tưởng chừng cô sẽ kéo tay nó như bao lần khác haingười đi bên nhau vui đùa trong mưa nhưng cô vẫn không dậy, hờ hững với cơnmưa, cô vẫn ngủ, nó lay thêm lần nữa, rồi lần nữa… lay mãi mà cô không dậy…***Trong cơn mưa ấy, nó cõng cô chạy vội trên đường, đường trơn quá, đường cứ giữchân nó lại, mưa giận hờn tuôn mau hơn.Nó lao đi trong lặng câm, cô gái vẫnkhông thức dậy vô cảm để những giọt nước tuôn qua kẽ tay… Một lần nữa màutrắng buồn lại bao trùm không gian ấy, mưa theo cô tới tận nơi này, mưa gọi cô,mưa ở đó như muốn hất tung cái cửa sổ, buông những giọt dài trên kính, mưakhóc!Nó ngồi bên khung cửa, ngồi cạnh cô như ngày nào, như ngày nào đó cô kéo nóvào cuộc sống của cô nhưng giờ đây nó muốn níu cô trong cuộc sống của nó.Tiếng mưa ngày xưa hòa theo nhịp đập con tim bản tình ca cô dành cho nó. Giờđây mọi chuyện đã khác, mưa làm con tim nó tan nát, chợt nhận ra tình yêu trongmưa không đẹp như tình yêu trong những câu hát.Đã bao nhiêu lần cô làm nó sợ, cô cứ ngất đi bên cạnh nó, cứ yếu dần nhưng rồi côvẫn tỉnh lại mà sao giờ đây không còn là như thế nữa, ở cạnh cô nó thấy ấm áp, ởbên cô nó thấy như cô đang dành tình yêu cô nó… hạnh phúc! Nhưng hạnh phúcmàu hồng nay sau cơn mưa đã chìm trong bất hạnh…Nó đã từng là nó, đã từng là một con người mờ nhạt trong cuộc sống này và có khicho đến bây giờ vẫn vậy, ngồi trước cô, nhìn cô xa dần cuộc sống của nó mà saovô dụng quá.Đã nhiều lần nó thấy cô giấu nó mà khóc, nhiều lần thấy cô yếu đuối quá, cô đãphải chịu nhiều nỗi buồn quá rồi, những nỗi buồn mà đáng lẽ một con người mỏngmanh ấy không nên có thế nhưng cuộc sống vẫn trớ trêu, vẫn khép hi vọng cho côvà nó, không có một chút ánh sáng nào dù là le lói, chẳng có ai tình nguyện hiến điđôi mắt của mình cả.Nhưng chính nó cũng không dám. Có quá nhiều mâu thuẫn trong nó. Muốn nhìnthấy cô tới cuối cuộc đời, nhìn thấy ttình yêu của một người thế chỗ, tình yêu mànó ước ao ghen tị khi lần đầu gặp cô, nó sợ khi cô nhìn thấu… Nhưng giờ đây đôimắt của nó sẽ phải tiếp tục nhìn ai trong cuộc đời này nữa? Sẽ nhìn thấy tất cả,nhưng thiếu tất cả… đôi mắt… mưa!Cuộc phẫu thuật diễn ra ngay sau đó, cô quá yếu rồi nhưng nó vẫn cố gắng thử.Cửa phòng bệnh khép lại. Nó không hối hận, nó nhắm mắt khép cái ánh sáng cuốicùng trong cuộc sống, khép những hình ảnh ký ức về một khuôn mặt nhỏ tận sâuđáy lòng…***Cửa phòng hé mở, sau cuộc phẫu thuật là đằng sau những nỗi buồn là thêm vàonhững hi vọng. Cô gái đã tỉnh, yếu ớt dựa vào thành giường bệnh. Người ta đặt taylên tháo từng lớp băng mỏng quấn quanh đôi mắt của cô, từng lớp rồi từng lớp, côkhông dám mở mắt nữa. Mọi người đi ra hết để cô lại một mình trong phòng, côngồi hẳn dậy mắt vẫn còn khép, cô cảm nhận không gian theo cách mà cô vẫnthường cảm nhận, lắng nghe, cảm nhận những âm thanh nho nhỏ có tiếng ngườinói xa xa trong hành lang bệnh viện, có tiếng ai đó đang thì thầm, có tiếng gió thổinhẹ quá và mưa, tiếng của mưa bên khung cửa sổ.Cô nheo mắt, khẽ hé đôi mi dài, từng tia sáng ở đâu len lỏi qua làm cô chói lòa,nhắm nghiền lại, cô không dám mở mắt, bóng tối mượt mà quá, bóng tối yên bì ...