Nếu một ngày em biến mất, anh không được tìm em... Vì em là gió, đừng cố đuổi theo một cơn gió làm gì. Tình cờNhóc kém tôi hai tuổi. Cứng đầu. Ngốc nghếch. Và chẳng bao giờ thấy ưu tư. Nhóc thích làm con trai. Ấy là cứ thích thế chứ nói gì thì nói, nhóc vẫn là con gái
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Yêu một cô nhócYêu một cô nhócNếu một ngày em biến mất, anh không được tìm em... Vì em là gió, đừng cốđuổi theo một cơn gió làm gì.Tình cờNhóc kém tôi hai tuổi. Cứng đầu. Ngốc nghếch. Và chẳng bao giờ thấy ưu tư.Nhóc thích làm con trai. Ấy là cứ thích thế chứ nói gì thì nói, nhóc vẫn là con gái.Tôi thích gọi nhóc là nhóc, mặc dù nhóc cao gần bằng tôi (chiều cao của tôi là1m78). Nhóc không xinh, tóc ngắn, rối xù, mắt to, đeo kính dày cộp. Nhìn nhóc, aicũng nghĩ là nhóc sống ở thế kỉ XIX, vì nhóc tự tạo cho mình một phong cách lạchậu không chịu nổi. Tôi phục nhất là dù như thế, nhóc vẫn rất tự tin.“Anh đang ngủ đấy à? Dậy đi nào!” - tiếng nhóc léo nhéo trong điện thoại. Tôimắt nhắm mắt mở, càu nhàu: “Để cho anh anh ngủ!” rồi tắt máy. Mới 3h sáng mà.Tôi trùm chăn lại, vớ luôn cái gối úp lên đầu, để khỏi nghe tiếng chuông điện thoạibên tai. Sao nhóc lại cài cho tôi cái chuông ầm ỹ thế chứ? Thật là bực mình.Chuông hết. Tôi thở phào, cố ru mình ngủ tiếp.3h30.Tôi bật dậy. Có tin nhắn của nhóc. “Anh ngố, đi dạo chứ?” Giờ này? Đi dạo? Tôitung mình ra khỏi giường, vớ lấy chiếc áo khoác vắt ngay đầu giường, xỏ vội chânvào đôi sandal rồi đóng sầm cửa lại. Trời đang mưa phùn. Nhóc nghĩ gì thế khôngbiết!Một thằng con trai bất cần đời như tôi chưa bao giờ biết quan tâm đến người khác.Nhờ “cái mã bề ngoài” nên tôi có cơ hội gặp được nhiều cô gái xinh đẹp, đáng yêugấp ngàn lần cô nhóc bướng bỉnh và trẻ con hiện tại, nhưng chẳng hiểu sao tôi lạichỉ chú ý đến nhóc. Có lẽ chính vì cái cách nhóc xuất hiện. Rất tự nhiên. Có thể làcái cách mà nhóc quan tâm đến người khác rồi cũng lạnh lùng bỏ đi ngay sau đóđược. Rất đặc biệt.Nhóc là người đầu tiên dừng lại sau khi tôi tơi tả vì trận đánh nhau trong con hẻmnhỏ. Mũ phớt đội lệch. Quần áo bụi bặm, phối màu một cách kì cục với dây nhợlằng nhằng. Bên hông là một túi vải to đùng. Nhóc làm cho đôi mắt quen nhìn“dáng chuẩn” của tôi khó chịu. Tôi ngồi tựa lưng vào tường, không thèm nhìnnhóc. Nhóc cúi xuống, nhìn chăm chú vào vết thương trên mặt tôi bằng đôi mắttrong veo mà sau này tôi vẫn cứ đinh ninh là chỉ có một buổi sáng đầy sương mớilàm cho mắt người ta trong đến thế. Bắt đầu từ giây phút ấy, từ cái nhìn ấy, nhócchính thức bước vào đảo lộn cuộc đời tôi không báo trước. Lục lục trong túi mộthồi, nhóc lôi ra một cái khăn trắng tinh gấp tư rồi chầm chậm lau vết xước trên mặtcho tôi. Phải nói là tôi lúc ấy còn đang ngỡ ngàng vì một vật thể mang tên con –gái–không –giống –con –gái xuất hiện. Sau đó lại còn quan tâm tôi rất dịu dàng nữachứ. Tôi hơi rối bời một tý, cũng ngạc nhiên với chính mình. Sao tôi lại dễ dàng đểcho một người xa lạ chạm vào mình nhỉ? Chẳng biết cô ta có dụng ý gì. Tôi cườikhẩy, nắm tay nhóc. Nhóc bất ngờ, rút tay lại: “Cười gì?”. “Sao tự nhiên cô lạigiúp tôi? Chúng ta đâu quen biết gì. Cô muốn tán tỉnh tôi hay tại tôi đẹp quá nêncô không ngăn nổi mình?” Không giống mọi suy nghĩ của tôi, nhóc cười nửamiệng, cái nhìn xoáy sâu vào tâm trí tôi. Bất cần đến khó tả. Nghĩ gì đó, nhóc đứngdậy, ném cho tôi chiếc khăn và lọ rửa vết thương: “Lần sau, trước khi nói mìnhđẹp thì nhớ soi gương”. Rồi nhóc bỏ đi. Thản nhiên đến lạnh lùng.Đến và điThật lạ là tôi luôn tìm thấy nhóc ở những nơi ít ngờ tới nhất. Phải, tôi đã tìm kiếmvà chờ đợi nhóc. Vì một cái gì đó không định nghĩa nổi. “Nhớ chăng?” “Cóthể.” “Hàm ơn?” “Mình chưa biết cảm ơn ai bao giờ.” “Hay là tôi đã yêunhóc?” “KHÔNG THỂ NÀO!”Tôi như một thằng ngốc tự hỏi mình như thế. Rồi tự trả lời. Và tự dối lòng. Tôi cứtìm nhóc. Tôi nợ nhóc một cái gì đó, nợ một lời xin lỗi, nợ một câu cảm ơn, hoặc làvì cái khăn trắng tinh chưa kịp trả. Mỗi lần ngồi thẫn thờ ngắm chiếc khăn với haiđường viền in màu xanh nhạt, tôi lại nghĩ đến nhóc, đến ánh mắt xoáy sâu vào tâmtrí tôi một điều không thể hiểu. Ánh mắt ấy vừa ấm áp, vừa lạnh lùng. Nó biến mộtcô nhóc không được điểm gì đáng yêu bỗng trở nên đặc biệt. Tôi đi qua con hẻmấy cả chục lần, nhưng nhóc không qua đó. Dường như nhóc chỉ xuất hiện một lầnrồi biến mất.Chiều. Tôi chán nản phóng xe vòng vèo, vượt đèn đỏ và suýt va phải một bà cụ.Tôi hốt hoảng dừng ngay xe lại. Là nhóc. Là nhóc đang đỡ bà cụ đi vào một góckhuất. Người làm cho đầu óc tôi quay cuồng mấy hôm nay. Quá bất ngờ, đến khiđịnh thần lại được thì nhóc đã đi mất. Nhóc cứ đến, rồi đi, không cho tôi cơ hội tìmđược em. Nhóc à! Trái đất quay tròn, lúc nào em và tôi mới gặp lại nhau?- Phong, mày lại nhớ con bé đó à?-…- Lạ nhỉ? Chẳng phải có cả tá em theo sau xin chết vì mày sao? Còn nếu muốn cómột đứa “lạc hậu” thì đối diện phòng tao có một con bé mới chuyển đến đấy!-…- Tưởng nó hiền, tao định tán tỉnh nó vài câu. Ai ngờ nó có võ, tao bị ăn một cú giờcòn đau vai đây.- Đáng đời!!! Cho chừa tật chạm vào gái nhà “không lành”.- Vậy nên kinh nghiệm là tốt nhất đừng đụng vào những đứa con gái bụi bặm và…trông hiền hiền. ...