Suốt mấy hôm liền tôi trằn trọc không ngủ được. Ðầu óc tôi váng vất như lên cơn sốt. Tôi lãng đãng mơ hồ như đang sống ở một thế giới xa lạ. Tôi tự hỏi: Hay mình đã yêu? Và tôi khẽ nhăn mặt như ăn phải dấm chua khi đụng vào câu hỏi ấy. Nhỏ Kiều Anh đến nhà chơi, thấy cái vẻ mặt thẩn thờ của tôi, vội, bằng cái giọng Huế ngọt ngào, trêu: - Mi cứ thơ với thẩn. Rồi đời mi sẽ khổ Vi ạ! Hay là mi uống nhầm tương tư thảo của...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Yêu Một Người Làm ThơYêu Một Người Làm Thơ Tạ Nghi Lễ Yêu Một Người Làm Thơ Tác giả: Tạ Nghi Lễ Thể loại: Tuổi Học Trò Website: http://motsach.info Date: 31-October-2012Trang 1/16 http://motsach.infoYêu Một Người Làm Thơ Tạ Nghi Lễ Chương 1/4Suốt mấy hôm liền tôi trằn trọc không ngủ được. Ðầu óc tôi váng vất như lên cơn sốt. Tôi lãngđãng mơ hồ như đang sống ở một thế giới xa lạ. Tôi tự hỏi: Hay mình đã yêu? Và tôi khẽ nhănmặt như ăn phải dấm chua khi đụng vào câu hỏi ấy.Nhỏ Kiều Anh đến nhà chơi, thấy cái vẻ mặt thẩn thờ của tôi, vội, bằng cái giọng Huế ngọtngào, trêu:- Mi cứ thơ với thẩn. Rồi đời mi sẽ khổ Vi ạ! Hay là mi uống nhầm tương tư thảo của ai? Nói, rồita sẽ giúp cho. Và Kiều Anh xuống giọng, ngâm ư ừ: “Giúp em một thúng xôi vò. Một con lợnbéo, một vò rượu tâm. Giúp em đôi chiếu em nằm. Ðôi chăn em đắp, đôi tằm em đeo. Giúp emquan tám tiền cheo. Quan năm tiền cưới, lại đèo buồng cau...”- Thục Nguyên đang ngồi giở mấy trang sách ở bàn cũng xía vô đòi... hành nghề “bác sĩ tá phó”.- Coi, mặt mũi nàng khi xanh khi đỏ, ngơ ngơ ngẩn ngẩn như ăn phải bùa mê thuốc lú. Mạchđập nhanh, huyết áp cao, đó là triệu chứng suy tim. Bệnh này phải đưa đi điều trị gấp, nếukhông, một ngày nào đó sẽ: “Em ơi, nếu mộng không thành thì sao...?”Tôi chấp tay vái:- “Giặc bên Ngô không bằng bà cô bên chồng”. Mấy cô im cho tôi nhờ. Cái gì mà suy tim làtương tư thảo? Muốn làm thầy bói thì lên Lăng Ông. Muốn là bác sĩ thì đi học trường Y. Người tamệt muốn chết mà cứ...- A! Ðồ vô ơn! Người ta quan tâm lo lắng mới bày vẽ ý kiến giúp đỡ. Mi đã không biết ơn mà lạicòn bày đặt chì chiết trách móc. Thôi tụi mình về nghen Thục Nguyên – Kiều Anh chẩu môi.- Cô “Cổ tổ cao tằng” ơi! Tôi biết tỏng “tấm lòng trung hậu đảm đang” của cô rồi. Sự quan tâmcủa cô làm cho “kẻ hèn này thêm đau khổ”.- Mi thấy chưa Thục Nguyên? Hắn dám dùng đến dòng tộc của “mệ”. Người ta là Công TằngTôn Nữ đài các như ai, hắn lại dám báng bổ là “Cổ tổ cao tằng”. Cha chả là tức. Thời trước,phạm húy như vầy là a-lê hấp “Tru di tam tộc”.Thục Nguyên cười lớn:- Thôi, tha cho “Nàng thơ” một bữa. À! Tối nay các bạn coi “Thái Hậu Dương Văn Nga” không?Có vé mời thường trực đây.Kiều Anh giẫy nẩy:- Xin gởi lại cải lương tuồng cổ cho Thục Nguyên. Thơ với thẩn cho Tường Vi. Riêng mình,mình chỉ khoái “xi la ma” – Rồi Kiều Anh xuống giọng “đầm”: “Oh, la vie sans cinéma commel’auto sans gasoline”. Và Kiều Anh dịch liền tù tì: “Ôi! đời không xilama như xe ca hết... xăngdầu...!Trang 2/16 http://motsach.infoYêu Một Người Làm Thơ Tạ Nghi LễTôi và Thục Nguyên ôm bụng cười ngặt nghẽo trước vẻ hồn nhiên, nhí nhảnh của Kiều Anh.Thục Nguyên, Kiều Anh và tôi là bạn học chung một lớp. Chúng tôi lại ở cùng một phố, đi vềcùng chung một đường nên rất thân nhau, dù tính nết và sở thích mỗi người một khác.Kiều Anh dáng người săn chắc, mạnh khỏe, bản tính lại ưa khôi hài, dí dỏm. Kiều Anh có mặt ởđâu là nơi đó không khí luôn sôi nổi, vui nhộn. Bố Kiều Anh làm phó giám đốc một công ty tưdoanh, gia đình khá giả, nên Kiều Anh được cưng chìu đủ mọi thứ. Mỗi lần thấy Kiều Anh mangbộ đồ soọc trắng đi đánh tennis, tôi thèm được một thân hình cân đối, tràn đầy nhựa sống nhưKiều Anh quá.Thục Nguyên, trái lại, người “núc na, núc ních”, phì nhiêu màu mỡ như đồng bằnb sông CửuLong (xin lỗi Thục Nguyên là người Nam Bộ). Khuôn mặt Thục Nguyên đầy đặn, phúc hậu y hệtmặt tượng phật Di Lặc mà tôi thường đọc thấy trong sách báo. Chúng tôi thường trêu ThụcNguyên: “Thục Nguyên có căn tu. Thôi về xuống tóc đi Thục Nguyên – Rồi Kiều Anh giả bộchắp tay, xàng xê sáu câu: “Kìa... ai như Thục Nguyên...? Trời... Thục Nguyên em ơi, sao nỡlòng xuống tóc đi tu, nương nhờ cửa Phật để anh phải chịu trăm nhớ ngàn thương, một mìnhmòn mỏi bơ vơ trên cỏi dương... trần...”Thục Nguyên cười đến chảy nước mắt. Thục Nguyên vốn mê cải lương thuộc cỡ “quỉ khốc thầnsầu”. Ðiều này cũng dễ hiểu: Hai bên nội ngoại của Thục Nguyên, hồi xưa dã có nhiều ngườitheo nghề hát. Ngay nam danh ca cải lương của thành phố bây giờ, Hoàng Phong, chính là cậuruột của Thục Nguyên. Thục Nguyên nhiều lần mời tôi và Kiều Anh đi xem hát, nhưng tôi bậnquá, chưa có dịp, Kiều Anh lại tỏ ra chẳng mặn mà gì ngoài cái “xilama” và tennis của hắn. Thếnhưng tôi dặn lòng: Phải đi với Thục Nguyên một lần cho biết.Riêng tôi, nói ra chỉ thêm xấu hổ. So với Thục Nguyên, Kiều Anh thì “Tôi là con gái trời bắtxấu”. Người tôi ốm yếu, gầy gò như que tăm. Bản tính tôi lại hay lãng đãng, mơ mộng. Tôi yêuthơ hơn mọi thứ trên đời. T ...