Tôi vẫn nhớ một cuốn sách có lời khuyên các cô gái trẻ đang tuổi yêu, hãy luôn mặc bộ đồ lót lành lặn bên trong bộ quần áo thời trang của bạn. 7X mới ngày nào còn là tên gọi của một lứa mới ra đời, vừa sống trong gia đình kiểu cũ vừa phải bôn ba kiếm việc, kiếm tiền trong một xã hội thực sự mới, nhiều nghề còn chưa có tên, nhiều người thậm chí không tin nổi mình sẽ làm việc mà không có "biên chế nhà nước". Ngoảnh đi ngoảnh lại, lứa 7X...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Yêu quên cưới, cưới rồi quên yêu Yêu quên cưới, cưới rồi quên yêuTôi vẫn nhớ một cuốn sách có lời khuyên các cô gái trẻ đang tuổi yêu, hãy luôn mặc bộ đồ lótlành lặn bên trong bộ quần áo thời trang của bạn. ***7X mới ngày nào còn là tên gọi của một lứa mới ra đời, vừa sống trong gia đình kiểu cũ vừa phải bôn bakiếm việc, kiếm tiền trong một xã hội thực sự mới, nhiều nghề còn chưa có tên, nhiều người thậm chíkhông tin nổi mình sẽ làm việc mà không có biên chế nhà nước.Ngoảnh đi ngoảnh lại, lứa 7X chúng tôi giờ đã bước gần ngưỡng cửa của tuổi bốn mươi, gần như điều gìtrên đời cũng đã trải qua, đi cũng nhiều, gặp cũng nhiều, tích lũy nhiều mà mất mát cũng không ít. Nhữngkhi gặp lại bạn bè cũ, thấy rõ nhất sự chênh lệch giữa những người đã có và chưa có hôn nhân. Đúnghơn là giữa những 7X thảnh thơi chưa từng được cưới và những 7X đang bận bịu gia đình, dường nhưcách biệt hẳn một thế hệ, cách biệt hai cuộc sống, những quan tâm khác nhau.1. Yêu quên cướiTôi có rất nhiều người bạn chưa từng cưới chồng hoặc chưa hề dám cưới vợ. Thực tế, họ vẫn có cuộcsống tình cảm và cuộc sống lứa đôi gia đình hạnh phúc, chỉ là họ chưa đăng ký kết hôn mà thôi. Cóngười đã sống với người vợ chưa hôn thú thứ hai (!), có người đã bước qua cuộc sống trăng mật vớingười chồng chưa cưới tới...năm thứ mười.Tôi rất ngạc nhiên bởi cho đến ngày hôm nay, cuộc sống ăn cơm trước kẻng hoặc gọi dễ nghe là sốngthử: dường như chỉ nghe nói nhiều ở giới nghệ sĩ đầy mình cá tính, hoặc ở lứa sinh viên, đến với nhau vìnghèo và ít điều kiện để lựa chọn cho cuộc sống. Tôi chỉ hỏi những người bạn cũ ấy một câu duy nhất:Tại sao các cậu không cưới nhau? Tại sao cậu không cưới cô ấy/ hoặc anh ấy?Bạn bè tôi thường tránh trả lời câu hỏi ấy. Có thể câu trả lời sẽ làm tổn thương họ hoặc làm tổn thươngngười họ yêu. Hoặc quá dài.Tôi thường tò mò hỏi nữa, vậy có yêu nhau không, có ý định gắn bó lâu dài không? Câu này thì tất cảđều gật đầu, nói có.Tôi lại hỏi lại, vậy nếu thật sự yêu nhau, yêu lâu tới mức như thế, đã sống cùng nhau hoặc đã giữ quanhệ tình cảm và kinh tế y như trách nhiệm của vợ chồng với nhau, chỉ còn thiếu tờ giấy đăng ký kết hôn,vậy tại sao không cưới?Câu hỏi này y hệt như chất vấn ban đầu của tôi, lẽ dĩ nhiên cũng không ai trả lời thẳng. Trong số nhữngbạn bè tôi quen, chỉ có một đôi sau thời gian sống thử đã cưới nhau thật, đó là khi cô vợ mang bầu đứacon đầu lòng. Họ đăng ký kết hôn vì tương lai của đứa con chứ không phải vì bất kỳ điều gì khác.Không lẽ tờ hôn thú ngày càng mất giá trị, khi những bạn bè tôi, có công ăn việc làm, có thu nhập và họcvấn, đã lựa chọn tình yêu chứ không lựa chọn tờ hôn thú? Hay họ yêu nhau lâu quá rồi, lâu tới mứckhông buồn cưới nhau nữa?Lần này thì khá nhiều anh bạn tôi đồng ý, bạn tôi nói, sống chung ba bốn năm rồi, cái gì cũng đã biết hếtvề nhau, ngay cả thói xấu nhất cũng như bộ quần áo rách nhất, vậy thì cưới chỉ còn là thủ tục, thích cướilúc nào chả đuợc, vì cưới xong cũng chả có gì thay đổi trong cuộc sống cả!Còn người bạn gái học chung cấp ba với tôi, đã duy trì tình yêu suốt bảy năm trời thì nói, chồng (chưacưới) của tớ nói y hệt như thế đấy. Sống thế này khác gì đã cưới, mà lúc nào cũng ở trong tuần trăngmật, chưa có gì chắc chắn nên tớ cũng không dám sinh con, nhưng ông ấy cũng thấy như thế lại rấtthuận lợi cho sự nghiệp phát triển, tiệc tùng buổi tối đưa vợ đi cũng không bận bịu gì, nên chính ông ấycũng cho rằng, kết hôn là thủ tục sẽ làm vào lúc chẳng đặng đừng.Tôi rất muốn hỏi lúc chẳng đặng đừng là lúc nào? Bạn tôi chỉ kể thêm, người yêu bạn bây giờ, ngay từthời sinh viên đã sống chung với bạn gái suốt ba năm, thế mà rồi sau còn bỏ, chỉ vì cô kia không đợiđược, ra trường cứ đòi cưới, rồi cuối cùng bỏ đi lấy chồng. Còn bạn tôi, bạn tôi không đợi đám cưới.Tôi hỏi tại sao, cô bạn nói, gia đình cô cũng luôn gây sức ép nặng nề, nhưng hiếm gì gia đình lục đục bấthạnh, hiếm gì những đứa con sinh ra không đuợc bố nó đoái hoài, cưới mà chấm hết thì thà không cướimà hạnh phúc còn hơn. Mà mình là phụ nữ có học vấn, có hiểu biết, tự chủ độc lập, chỉ cần chồng mìnhbớt yêu đi một chút, thờ ơ một chút là mình đã đau khổ. Có những người, không cưới mới là có tráchnhiệm với đời mình. Cho dù miệng lưỡi thế gian cũng cay nghiệt lắm - cô công nhận! Và thực ra bạn tôicũng muốn có được... một bộ ảnh cưới đẹp lung linh, muốn lắm chứ!Ông xã của bạn tôi đi tới, mỉm cười, nói đùa rằng, trên tay em cũng đã có chiếc nhẫn kim cương của anh,em vẫn còn cảm thấy thiếu hay sao? Nếu anh và em cưới nhau bảy năm rồi, thì liệu ngày hôm nay em cóyêu anh như thế này không, hay lúc đó em sẽ ngồi nói kể tội chồng và than vãn gia đình?2. Cưới quên yêuĐó là sự thật. Người vợ sau đám cưới bảy năm sẽ ngồi khen con và chê chồng giữa đám bạn bè, như tôivà lũ bạn đàn bà cùng lớp cũ, chứ khó có thể như cô bạn tôi - thon thả xinh đẹp và hạnh phúc trong tuầntrăng mật lứa đ ...