giấc mộng dài vẫn còn lưu dấu vết. Hai năm cho những giận hờn chóng vánh lướt qua nhau. Hai năm để nỗi nhớ nhung hòa quyện vào trong từng hơi thở. Và hai năm đủ để Kate nhận ra rằng Mike quan trọng thế nào trong trái tim cô.
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Yêu thương mong mongYêu thương mong mongt giấc mộng dài vẫn còn lưu dấu vết. Hai năm cho những giận hờn chóng vánh lướtqua nhau. Hai năm để nỗi nhớ nhung hòa quyện vào trong từng hơi thở. Và hainăm đủ để Kate nhận ra rằng Mike quan trọng thế nào trong trái tim cô.Với tay, mở tung cánh cửa, lặng thầm nhìn từng hạt mưa rơi tí tách ngoài kia. Mộtcái gì đó da diết, trống rỗng, không hình hài, sắc thái đang cuốn lấy Kate. Một cơngió nhẹ vô tình từ đâu đưa tới, mang theo cả làn hơi nước phả vào người cô. Lạnhbuốt. Không gian thật yên tĩnh, mọi thứ xung quanh dường như đã chìm vào giấcngủ tự bao giờ. Kate vẫn đứng đó, vẫn mặc cho thời gian trôi tụt về phía sau lưng,vẫn hướng mắt về nơi hư vô ấy. Có lẽ, không ai ngoài Kate hiểu rõ được thứ tìnhyêu mà cô sẵn dành cho Mike. Cũng chính vì lẽ đó, mà cô không cách gì có thểxóa nhòa dĩ vãng, đuổi bóng hình anh ra khỏi cuộc đời cô. Mà thật ra, chính côcũng đâu muốn quên anh chứ! Nếu đã không muốn thì tội tình gì cô phải hành hạbản thân mình. Tất cả mọi thứ trên đời này, đến và đi đều theo qui luật tự nhiên củanó. Và tình yêu của cô và anh cũng thế. Đã đến thì ắt sẽ ra đi, vậy thì hãy để nó rađi một cách thật nhẹ nhàng như lần nó đến.NK, ngày… tháng… năm….…Nếu có thể dừng lại, thì tốt nhất nên dừng lại lúc này.Cứ ngỡ rằng đó chỉ là một trò đùa. Nhưng rủi thay, trò đùa đó lại trở thành sự thật.Dù đã cố gắng để vùng vẫy, hòng thoát ra khỏi mê cung ấy. Thế mà, mình lại mộtlần nữa tự đưa chân vào ngõ cụt.Xin lỗi anh, Mike…Đó là những dòng nhật ký đầu tiên, Kate viết cho Mike vào những ngày đầu khi cảhai còn bên nhau trong êm đềm, hạnh phúc. Vậy mà, khi ai đó tình cờ đọc được,luôn cứ ngỡ rằng sóng gió đã nổi lên tự lúc nào. Bởi từng câu, từng chữ đều chấtchứa nhiều suy tư, trăn trở, sự dằn xé, đớn đau và nhiều hối tiếc. Có phải, khi bắtđầu với Mike, cô đã dự đoán được tương lai?Vào một đêm mùa hè của bốn năm về trước.Tít..tít..tiếng tin nhắn điện thoại làm Kate giật mình tỉnh giấc. Cô làu bàu”ai màrãnh rỗi nhắn khuya lắt khuya lơ thế này không biết ”. Mắt nhắm, mắt mở, chữđặng, chữ được “e…thuc …?”. “Thằng nào khùng vậy ta?, chắc nhầm số, kệ chamày, không quan tâm”. Cô trả lời gọn lỏn “nhầm số”, ấn nút send, rồi trùm chănngủ tiếp. Tít…tít…”lại gì nữa đây”, cô bắt đầu nhăn nhó, bực bội vì tự dưng bị phávô cớ. Nắm lấy cái điện thoại, định bụng sẽ gọi lại chửi một trận đã đời. “Nhưngthôi, tốn tiền, phí quá, thử đọc tin nhắn trước, nhiều khi người ta xin lỗi mình thìsao”. Nghĩ vậy, Kate nguôi giận hẳn, dụi dụi mắt, lần dò trên từng ký tự “a Mikeday, a dang o ngoai dong,…e chua ngu ha? ”. Trời, cô bất ngờ vì dòng tin nhắn củaMike. Bởi lẽ, xưa nay anh chưa từng nhắn tin như thế cho cô. Dù rằng, giữa anh vàcô cũng khá thân thiết trong mối quan hệ có cả tình bạn và tình anh em trong đónữa.- Alo.- Anh nghe đây.- Anh đang ở đâu vậy?- Ngoài đồng- Ở đó làm gì vào giờ này?- À, ngoài này gió mát, yên tĩnh, thoải mái lắm…hìhì…- Anh có biết bây giờ là mấy giờ rồi không mà còn ở đó chứ?- Ừ thì, 1,2 giờ gì đó..hehe…- Anh điên hả? giữa khuya không chịu ngủ, chạy ra đồng làm gì?- Thì, anh muốn hít thở không khí trong lành ấy mà.- Anh điên vừa thôi. Anh say lắm rồi phải không?- Đâu, thật ra thì anh có uống lúc chiều, nhưng không say lắm..hehe…mà saoem nói anh say chứ?- Nghe giọng anh là biết.- Hay vậy ta. Haha…- Về nhà đi anh, đêm hôm khuya khoắt, trong người lại có hơi men, lỡ nhiễmsương thì biết tính làm sao?- Hehe…mát mà em, ngủ ngoài này sướng hơn.- Anh..Tút.. tút…“Thuê bao quí khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được,…”, thử lại lần nữa, lầnnữa, vẫn là câu nói quen thuộc của tổng đài vang dài trong đêm vắng. Lòng naonao như lửa đốt, cơn bùn ngủ qua đi tự lúc nào mà cô cũng chẳng hề hay biết. Nghĩtới cái viễn cảnh chỉ một mình Mike nằm trơ trọi ngoài đồng hoang vắng trongđêm, là Kate chẳng thể nào chợp mắt được. Cô cũng không hiểu tại sao mình lạibồn chồn đến thế. Trong khi anh chỉ đơn thuần là bạn của cô thôi, họa chăng thì chỉlà thân thiết hơn một chút. Anh có quá nhiều người quan tâm, sẵn sàng bên anh khianh cần đến. Anh lớn rồi, đâu còn là trẻ mới lên ba, mà cần người nhắc nhở, cận kềchăm sóc. Nhưng khổ nỗi, biết là biết vậy, hiểu là hiểu vậy, mà chẳng thể điềukhiển được chính mình. Khi cảm giác bất an về anh vẫn còn bao trùm lên trái timnhỏ bé của cô.“E ngu di, a cung ngu day, a ko sao.hiii…”- một tin nhắn đủ để trấn an Kate. “A venha di, dung ngu ngoai dong nhu the, e that long rat lo lang cho a,… ”. Nếu như,không kịp kiềm chế dòng cảm xúc của mình, thì có lẽ dòng tin nhắn ấy sẽ khôngdừng lại ở “dấu chấm lửng” đó đâu. Anh nhanh chóng hồi đáp “Uh, dt a sap hetpin r.”. Anh không sao thì tốt, cô thở phào nhẹ nhõm, tự mình xua đi mọi ý nghĩvẩn vơ, khép chặt mi, nhịp thở đều đều vọng lại ...