Danh mục

Yêu thương ơi, đừng khóc nhé

Số trang: 7      Loại file: pdf      Dung lượng: 129.09 KB      Lượt xem: 11      Lượt tải: 0    
Thư viện của tui

Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Hình như có ai đó đã từng nói, nỗi nhớ là điều tất yếu hiển nhiên trong tình yêu. Anh thì chưa bao giờ công nhận điều đó, bởi lẽ đơn giản vì… anh chưa từng yêumột-người-thực-sự. p.MsoNormal, li.MsoNormal, div.MsoNormal { margin: 0in 0in 0.0001pt; fontsize: 12pt; font-family: "Times New Roman"; }div.Section1 { page: Section1; }Ngày ảm đạm và xám ngắt… “Oạch!!!
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Yêu thương ơi, đừng khóc nhé Yêu thương ơi, đừng khóc nhé!Hình như có ai đó đã từng nói, nỗi nhớ là điều tất yếu hiển nhiên trong tình yêu.Anh thì chưa bao giờ công nhận điều đó, bởi lẽ đơn giản vì… anh chưa từng yêu-một-người-thực-sự.p.MsoNormal, li.MsoNormal, div.MsoNormal { margin: 0in 0in 0.0001pt; font-size: 12pt; font-family: Times New Roman; }div.Section1 { page: Section1;}Ngày ảm đạm và xám ngắt…“Oạch!!!”Con bé lăn kềnh ra giữa sân trường đầy lá vàng rơi. Có cơn gió lướt qua kéo theođám lá phượng li ti phủ lên đầu tóc nó, cả bụi nữa chứ. Thế là con bé khóc. Khóctức tưởi như chưa bao giờ được khóc, vẫn ngồi đấy mà chưa kịp dậy, mặc cho đámgiáo trình ngổn ngang vênh cái mặt lên mà trêu tức nó, mặc cho vài ánh nhìn thiếuthiện cảm và cả những tiếng cười khúc khích, con bé vẫn khóc, chẳng buồn lau đinước mắt tèm lem trên mặt. Bỗng nhiên nó giật mình, cái giọng nói ấy như có malực mạnh mẽ làm nó quên cả việc… thút thít, làm nó ngẩn người, và, làm nó muốnbật dậy.“Em không sao chứ?”“....”“Ô, Marketing K52 à? Tân sinh viên đúng không nào?”“...”Con bé đơ người, chết lịm trong cái giọng nói trầm trầm, ấm ấm ấy. Quả thật, nếuphải lựa chọn giữa việc ngồi khóc tiếp và ngắm nhìn một khuôn mặt lạ đẹp nhưtượng tạc trước mặt thì hẳn nhiên nó sẽ chọn việc ngắm nhìn. Nhưng, sự thật là…“Dậy nhé! Hình như chân em bị đau nhỉ?”Anh ấy chìa tay ra nắm lấy tay và kéo nó đứng dậy, cả tập giáo trình ương bướngnữa chứ, tất tần tật được anh nhặt lên giúp. Nó vẫn đứng như trời trồng, đôi mắtcòn đẫm nước mở to nhìn anh. Nó nhớ là nó phải giữ bình tĩnh mất vài giây để cóthể ú ớ cái câu gì gì đó kèm theo một khuôn mặt rất ngố, đại loại như: “Cảm ơnanh ạ! Hic!”Những tia nắng đầu đông mang chút hơi ấm len lỏi vào góc phòng, con bé đã thôikhông còn thút thít nữa, ánh mắt nhìn chăm chú vào khung ảnh trái tim treo trêntường. Trong ảnh là anh và nó giữa màu vàng bao la của hoa cải, là màu xanh củasắc trời ngày cuối thu cao vời vợi, là ấm áp và hạnh phúc lan tỏa ra từ nụ cười tươitắn trên khuôn mặt mỗi người…Con bé lại thấy mắt mình ươn ướt, dường như nó có cảm giác gì đó nhói ở lồngngực, dường như một bàn tay vô hình bóp chặt lấy trái tim mà nó thì lại bất lực đểngăn cản những nỗi đau đang vây chiếm lấy mình. Ngày ấy là một ngày không cónắng, ngày ấy chỉ có gió và cơn mưa lá bay trong sắc chiều buồn ảm đạm- ngày ấy,nó gặp anh.Đi xa là nhớ phải không em?Hình như có ai đó đã từng nói, nỗi nhớ là điều tất yếu hiển nhiên trong tình yêu.Anh thì chưa bao giờ công nhận điều đó, bởi lẽ đơn giản vì… anh chưa từng yêu-một-người-thực-sự. Ấy thế mà, từ khi quen em, biết em và yêu em thì anh ngộ rađược cái chân lý đó.Chuỗi ngày công tác ở một nơi xa xôi bắt đầu với anh bằng ánh mắt nhìn mệt mỏi.Anh đã cố kìm lòng để lau đi dòng nước mắt lăn trên má em, nhưng dù sao thì anhvẫn nhận ra rằng tim mình đang thổn thức. Ừ, anh biết là em lo cho anh chứ, lonhiều lắm đúng không? Nhưng dẫu có thế nào thì anh cũng không thể yên tâm khinhìn thấy em khóc nhiều đến vậy.Trên công trường một ngày mưa, anh đứng trú mà lắng nghe đồng nghiệp tròchuyện. Trong những câu chuyện thường ngày của đám kỹ sư ngoài xi măng cốtthép, bản vẽ thiết kế thì còn gì nữa đâu nhỉ? Nhưng hôm nay, mọi người có vẻ rômrả nói về một cặp đôi nào đó. Ừ, anh không cố ý đâu nhưng cũng muốn lắng nghe.Lắng nghe về một chuyện tình đẹp, lắng nghe về những tình yêu được ươm mầmnơi miền đất đầy nắng và gió này.Họ kể về một cô gái chờ đợi chàng trai mà mình yêu trong vô vọng. Chỉ vì cô ấykhông nhìn thấy ánh sáng sau một tai nạn mà người yêu bỏ cô ra đi. Cô ấy khócnhiều, đau đớn và tủi thân. Trong khi mọi người đều khuyên cô nên quên ngườicon trai ấy vì sợ rằng nỗi đau mà cô nhận được ngày càng lan rộng ra, mà cô thìquá yếu đuối để có thể đón nhận. Nhưng, cô gái không chịu nghe lời, cô vẫn chờ,vẫn đợi và vẫn tự thắp cho mình lòng tin để yêu và hy vọng được yêu. Đến mộtngày, đôi mắt cô nhìn thấy ánh sáng. Đó cũng là ngày mà chàng trai trở về bên cô.Ai đó nói rằng cô may mắn và thật hạnh phúc vì chàng trai đó quả là người tốtbụng. Không phải anh ấy bỏ đi vì sợ cô trở thành gánh nặng cho mình, mà anh điđể tìm cách cứu chữa cho cô. Và, ngày họ nhìn thấy nhau trong niềm vui vỡ òa. Đểrồi, câu chuyện của họ dường như trở thành một câu chuyện cổ tích giữa đờithường mà bao người biết đến.Hẳn là em sẽ reo vui lên vì thích thú khi được nghe anh kể lại câu chuyện cổ tíchcó thật này nhỉ? Anh sẽ được nhìn thấy ánh mắt em hấp háy vui, khuôn mặt tươitắn và nụ cười khoe ra cái lúm đồng tiền tròn xoe. Bất giác, anh thấy tim mình nhóilên một cảm xúc khó diễn tả thành lời. Những giọt mưa chẳng biết vô tình hay cố ýmà cứ ùa vào anh lạnh buốt. Có lẽ, cộng gồm vào nỗi cô đơn trống trải anh đangphải trải qua lúc này với nỗi nhớ em thì đủ để tim anh thấy tê cóng. Chẹp, anh nghĩlà anh sẽ bị cảm lạnh mất. Ừ, cảm lạnh vì cam tội ...

Tài liệu được xem nhiều: