Danh mục

Yêu thương quay về

Số trang: 7      Loại file: pdf      Dung lượng: 153.63 KB      Lượt xem: 5      Lượt tải: 0    
tailieu_vip

Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Yêu thương quay về « Sẽ có lúc cậu không nhìn thấy tớ, nhưng không có nghĩa là tớ biến mất. Vì tớ vẫn ở ngay trước mắt cậu, ở trong cuộc đời cậu » Ngày hôm nay An lại đến lớp sớm như mọi ngày. Bao giờ cũng là sớm nửa tiếng trước khi vào lớp.
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Yêu thương quay về Yêu thương quay vềYêu thương quay về« Sẽ có lúc cậu không nhìn thấy tớ, nhưng không có nghĩa là tớ biếnmất. Vì tớ vẫn ở ngay trước mắt cậu, ở trong cuộc đời cậu »Ngày hôm nay An lại đến lớp sớm như mọi ngày. Bao giờ cũng là sớm nửatiếng trước khi vào lớp. Ngoài An còn có mấy thằng con trai cá biệt của lớp,chúng nó thường trốn gia đình đi chơi điện tử buổi trưa nhưng vì hôm nayquán internet mất điện nên đến lớp sớm để chuyển sang kế hoạch B là lăn lêvới mấy hòn bi ve. An cảm thấy mình đơn độc. Một mình An đứng ở hànhlang trước cửa lớp và nhìn xa xăm ra phía cổng trường. Lớp học của An ởtrên tầng hai và cửa lớp nhìn thẳng ra phía cổng. Đứng từ hành lang trướccửa lớp, An có thể bao quát toàn bộ sân trường, cả cái cổng chạy dài tít tắpcũng nằm gọn trong tầm mắt, và khi nghến cổ lên, cô bé còn nhìn được ra cảngoài đường xe cộ đang đi lại. Cây phượng ngay cạnh đó che mát mái đầuAn. Những hôm có gió thổi, cành lá phượng còn rung rinh khiến xoa dịu đicảm giác cô đơn của An.An đang chờ đợi một bóng hình bước vào từ phía cổng. Ngày nào đi học Ancũng làm việc đó, đến lớp sớm và ngóng chờ. An có thể nhận ra bóng hìnhấy từ rất xa, từ khi cái bóng ấy còn thấp thoáng ngoài đường và chưa bướcvào đến cổng trường cơ. Bởi với An, cái dáng dấp ấy quá quen thuộc rồi,ngay cả những hôm quên cặp kính đít chai của mình ở nhà, An không nhìnđược mọi vật xung quanh nhưng vẫn nhận ra ngay những bước chân nhỏ béấy. Cái bóng đó nhỏ xíu, loắt choắt nhưng rất nhanh nhẹn. Hắn thường mặcchiếc áo trắng tinh rộng thùng thình dù dường như không còn size nào nhỏhơn nữa, « mix » với chiếc quần bò xanh cũng rộng thùng thình và phải gấplên mấy gấu, đeo dép tổ ong cũng trắng tinh tiệp màu với chiếc áo, đội chiếcmũ lưỡi chai màu vàng lông gà con và sách chiếc cặp vali mà An vẫn thườngtrêu là « cặp giám đốc », mặc dù cái cặp sách đó có màu xanh cobal chói lóarất trẻ con. Dáng đi ấy thì không thể lẫn vào đâu được, rất bình tĩnh nhưngAn lại luôn nhìn thấy những bước đi rất vội, những bước đi mà An thườngtự cho là đang vội bước đến đề gặp An.Hôm nay An đứng đây chỉ để chờ đợi tiếng trống vào lớp. Bởi An biết cáibóng dáng đó có xuất hiện thì cũng sẽ chỉ là ảo giác của An. Ảo giác củamột người đang khát khô họng giữa cái nắng mùa hè, khao khát được nhìnthấy một thứ gì đó mát mẻ. Tình bạn của An là thứ mát nhất của mùa hè, máthơn cả làn gió thổi qua tóc An và qua cành lá phượng trước mặt An lúc này.An nhớ quá, dòng nước mắt lại lăn dài trên má, đôi mắt đỏ hoe, vừa cảmthấy tủi thân, cô độc, vừa ức vừa tức một điều gì đó. Phong bỏ đi mà khôngđể lại cho An một thông tin liên lạc nào cả. Lần cuối cùng gặp An, cũngkhông thấy Phong nói gì cả.An nhớ lại lần cuối cùng đó, là lúc Phong đang lùi lụi đi về từ phòng kỷ luậtcủa trường. An cố tình đi xuống để đón gặp Phong ở cầu thang. An nhìnPhong với ánh mắt đầy giận giữ và mang một dấu hỏi to đùng : « Làm gì màbị kỷ luật thế ? ». Phong thì vẫn nhìn An với cái ánh mắt như của một kẻ nôlệ kém cỏi tự ti ngước nhìn nữ hoàng của mình : « Oánh nhau ». Rồi cả haicùng đi thẳng. Sau lần đó hai đứa không nói gì với nhau, cũng không gặpnhau. Con đường dài dẫn ra cổng, kể từ đó, vắng hai cái bóng dáng nhỏ xíubước đi song song hai bên, thỉnh thoảng liếc nhìn nhau rồi cùng cười khúckhích, đến tận bây giờ.Ngày cuối cùng kết thúc năm học, Phong gửi cho An một tờ giấy nhỏ, nhắnhẹn gặp An nói chuyện, nhưng An đã không đến. Khi đó cái tính kiêu kỳ củađứa con gái vẫn ngự trị quá mạnh mẽ trong con người An. Nhất là một đứacon gái bướng bỉnh, đã quen được nuông chiều, được yêu thương.Hai tuần nghỉ hè năm đó trôi qua quá dài với An. An vốn không thích nghỉhè, không thích phải ở nhà. An thích đi học, tới lớp và trò chuyện, chơi đùavới bạn bè, nên mùa hè nào cũng là khoảng thời gian khó khăn đối với An.An tâm đắc câu khẩu hiệu treo cuối lớp « Mỗi ngày đến trường là một ngàyvui », và thường tự hào mình là học sinh ngoan yêu trường lớp. Mùa hè nàyngắn hơn một nửa so với mọi mùa hè khác, nhưng với An nó lại dài hơn gấpđôi. An vật vờ cho qua cái hè « năng động » đó để được đến lớp. Ngày đầutiên của năm học mới, niềm phấn khởi được đi học của An như bị dội mộtgáo nước lạnh toát khi vừa bước vào lớp, An liếc nhìn ngay chỗ Phong ngồimà thấy trống. Cả buổi hôm đó An chờ mãi, qua cả tiết 1, tiết 2, và đến tiết 4An vẫn mong Phong xuất hiện với hi vọng rằng Phong chỉ đi muộn thôi.Ngày thứ 2, thứ 3..trôi đi, đầu bàn 3 dãy ngoài đó vẫn trống vắng và lạnh lẽođến khó tả. Mặc lũ con trai xung quanh đó nghịch ngợm, lô đùa đến thế nàođi nữa, An cũng như không thấy gì cả, nơi đó vẫn trống vắng, như trongchính trái tim An vậy. Thì ra sự có mặt của Phong quan trọng đến vậy, thì rađó là lý do An yêu trường lớp đến thế. Lớp học thiếu Phong như địa ngục,An không còn chút hứng thú học bài nào, không muốn làm gì cả. An khôngmuốn ở nhà, cũng không muốn đến lớp. Cuộc sống của An trở nên vô vị vàvô nghĩa.Tất cả mọi người trong lớp đều ...

Tài liệu được xem nhiều: