Chúng ta tìm thấy nhau bởi vì điểm cuối của hạnh phúc không phải là xót xa... Ngân Hà giật mình trước câu nói của Bảo Minh, men say dường như tan biến hết. Cô trân trối nhìn thẳng vào đôi mắt màu cà phê của anh. Nước mắt lại rơi hối hả. Rồi cô hất mạnh đôi tay của anh ra, bỏ chạy. Bảo Minh nhìn theo cái bóng của cô, khe khẽ gọi “Nắng ơi!” rồi bất giác mỉm cười.
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Yêu thương quay về - Kì cuốiYêu thương quay về - Kì cuốiChúng ta tìm thấy nhau bởi vì điểm cuối của hạnh phúc không phải là xótxa...Ngân Hà giật mình trước câu nói của Bảo Minh, men say dường như tan biến hết.Cô trân trối nhìn thẳng vào đôi mắt màu cà phê của anh. Nước mắt lại rơi hối hả.Rồi cô hất mạnh đôi tay của anh ra, bỏ chạy.Bảo Minh nhìn theo cái bóng của cô, khe khẽ gọi “Nắng ơi!” rồi bất giác mỉmcười. Màn đêm vẫn mịt mù.“Là yêu thương đó đã phủ nhận chúng ta ngay từ lúc bắt đầu…những cố gắng đánh đổi niềm vui bằng nhiều ngày cay đắng…chấp nhận một lần vì tin rằng cả triệu lần sau sẽ bình thường đơn giản…nhưng không ai trong đời quen với việc số phận mình sống đã bị định đoạt trước…để rồi cần vùng vẫy thoát đi…”Chuyến tàu về thành phố Vinh cuối mùa đông năm ngoái hoàn toàn không phải làlần đầu mà Bảo Minh gặp cô. Cái lần gặp gỡ đầu tiên, chính xác hơn, đã là mộtngày cuối thu năm đó, mà chỉ mình anh nhớ…Đêm hôm ấy, sau một hồi thuyết phục của Nguyên Nam - một người bạn thân củaanh, Bảo Minh đã đồng ý đi cùng đến dự sinh nhật của một cô bạn cùng lớp đạihọc. Anh vốn không thích tụ tập ở chỗ đông người nên suốt buổi hôm đó anh chỉngồi uống một ít rượu và nhìn mọi người vui vẻ. Mọi thứ có lẽ sẽ chẳng có gì đặcbiệt với Bảo Mình nếu như Nguyên Nam không nhờ anh chụp một bức ảnh chomọi người. Anh lia ống kính về phía đám đông đang tạo dáng, đang nheo mắt địnhchụp thì lọt vào khung ảnh là một cô gái mặc đầm trắng thắt nơ rất xinh đang ngồimột mình. Suốt buổi tối hôm đó cô gái đã thu hút mọi sự chú ý của anh. Chiếc đầmtrắng, mái tóc xõa dài, và đẹp hơn tất thảy là nụ cười tỏa nắng của cô. Trong mộtphần nghìn giây, trái tim anh bất giác để lỡ nhịp. Người con gái đó không ai khácchính là Ngân Hà.Và anh thích cô, bắt đầu từ một nụ cười.Sau lần đấy, anh nhờ Nguyên Nam tìm hiểu thì biết cô cũng đi cùng một người bạnđến bữa tiệc. Bảo Minh đã xin được facebook của cô. Anh add friend và thườngxuyên theo dõi cô qua facebook. Những cái status buồn, những dòng note đượmnước mắt,…tất cả cho anh một suy đoán rằng cô đã chia tay người yêu. Số điệnthoại của cô anh có nhưng chưa một lần liên lạc. Địa chỉ nhà trọ cô anh cũng biết,một lần tình cờ đi ngang qua, anh thấy cô đang tưới hoa trên ban công. Chậuxương rồng nhỏ xinh nằm trên tay cô, ánh nắng trái mùa rọi lên gương mặt cô saorực rỡ đến thế. Cứ vậy, ngày lại ngày, Ngân Hà có một người luôn dõi theo mìnhmà cô không hay…Trong chuyến công tác về thành phố Vinh năm ngoái, chuyến tàu định mệnh đãcho Bảo Minh gặp cô thêm một lần nữa. Tối hôm ấy, anh đã cố tình ngả vào vaicủa Ngân Hà và giả vờ ngủ. Đợi đến lúc cô thiếp đi vì mệt, anh đã nhẹ nhàngkhoác áo mình cho cô, rồi xuống tàu ở ga trước và bắt xe ô tô về Vinh. Anh muốnđể lại chút ấn tượng trong lòng cô. Anh thấy mình thật ngốc, thích một người,nhưng không biết làm sao để tiếp cận được người đấy. May mắn lại mỉm cười vớianh một lần nữa, khi em gái anh nhờ anh mua hộ vài cuốn sách. Và anh lại đượcgặp cô trong nhà sách Vạn Hoa.Những lần nói chuyện, đi chơi cùng cô dần nhiều thêm. Càng gần cô, anh càngcảm thấy cô dễ mến và đáng yêu. Nụ cười của cô theo anh vào từng giấc ngủ, quấnquýt anh trong từng giấc mơ. Tình cảm cứ thế lớn dần lên và anh quyết định sẽ thổlộ. Buổi offline của “Hội những người sinh cung Cự giải” do anh lên kế hoạch vàsắp xếp. Mọi việc diễn ra theo như những gì anh dự tính, ngoại trừ việc cô say.Nếu không nhìn thấy nước mắt của cô, anh đã không nói… Em xứng đáng vớinhững yêu thương tốt đẹp hơn thế. Hãy để anh được phép làm điều đó. Cái buôngtay của cô đêm hôm ấy, anh hiểu. Cô vẫn chưa sẵn sàng. ***Đã hai tuần trôi qua, hai người không liên lạc và cũng không gặp lại nhau. Cả haiđều ngừng cập nhật trạng thái facebook, và cũng không online. Mọi thứ tưởng nhưchưa có chuyện gì xảy ra. Cô vẫn là cô, yếu đuối, mỏng manh. Anh vẫn là anh, yêuvà hết mình cho tình yêu. Họ vẫn chưa dừng lại bên nhau để được gần nhau.Ngân Hà bó gối nhìn ra cửa sổ. Bó hoa hồng anh tặng vẫn ở trong lọ, dù đã héokhô. “Anh thích em, Nắng ạ.” – câu nói vẫn ám ảnh trong cô. Lâu rồi mới lại cómột người nói thích cô, cảm giác này vẫn còn khó tả. Tưởng như con tim cô đã ngủquên sau những buồn thương của cuộc tình ngày trước thì giờ đây nó như đượcđánh thức những buồn, vui…“Em vẫn chưa một lần đặt tên cho mối quan hệ của chúng ta. Là tình bạn? Không,phải chăng nó hơn tình bạn một chút. Là tình yêu? Liệu có thiếu quá nhiều đểthành tình yêu?”- Nắng! Đi cà phê với anh!Bảo Minh gọi cho cô. Sau hai tuần, cô mới nghe lại giọng anh, vẫn không có gìthay đổi, cái chất giọng ấm áp ấy.- Em…- Xuống nhà đi. Anh đợi.Ngân Hà vén rèm cửa sổ nhìn ra. Sơ mi trắng, quần kaki sẫm màu, anh đứng đấyđợi cô như thể đã lâu lắm.- Em muốn đi đâu?- Cà phê “Tĩnh”.Không hiểu sao cô lại muốn đến đây, đã ...