Danh mục

Yêu trên đồng xanh ngát

Số trang: 5      Loại file: pdf      Dung lượng: 215.67 KB      Lượt xem: 6      Lượt tải: 0    
Hoai.2512

Hỗ trợ phí lưu trữ khi tải xuống: miễn phí Tải xuống file đầy đủ (5 trang) 0

Báo xấu

Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Tôi là báu vật của má tôi. Bởi vì má chỉ còn mình tôi thôi. Từ khi biết mở mắt nhận thức thế giới thì tôi cũng nhận ra mình đang chìm ngập trong tình yêu bao la của má. Mẹ nâng như trứng, mẹ hứng như hoa, mẹ ôm vào lòng. Má chiều chuộng tôi, má chăm bẵm tôi. Có lẽ vì vậy mà thể chất tôi đâm ra yếu đuối, còn tâm hồn tôi thì vô cùng nhu nhược. Tôi luôn luôn cần được ấp ủ, vỗ về, cần được yêu thương ai đó và cần được sở...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Yêu trên đồng xanh ngát Yêu trên đồng xanh ngát Truyện ngắn của Liêm TrinhTôi là báu vật của má tôi. Bởi vì má chỉ còn mình tôi thôi. Từ khi biết mở mắt nhận thứcthế giới thì tôi cũng nhận ra mình đang chìm ngập trong tình yêu bao la của má. Mẹ nângnhư trứng, mẹ hứng như hoa, mẹ ôm vào lòng. Má chiều chuộng tôi, má chăm bẵm tôi.Có lẽ vì vậy mà thể chất tôi đâm ra yếu đuối, còn tâm hồn tôi thì vô cùng nhu nhược. Tôiluôn luôn cần được ấp ủ, vỗ về, cần được yêu thương ai đó và cần được sở hữu một niềmtin chắc chắn rằng tôi được yêu thương.Bố tôi mất sớm, bác là chị của bố đón má con tôi về ở chung. Bác tôi là người tu tại gia,chẳng có chồng con gì cả nên cũng hết mực yêu quý tôi.Tôi thấy má và bác cứ quần quật suốt cả ngày. Thức khuya dậy sớm, cân cân đong đong,xay đậu nành nấu sữa, ủ đậu xanh làm giá, rồi tất tả đem ra chợ bỏ mối. Ở nhà lúc thì đanáo len cho người ta, lúc ngào me, rang đậu phộng bỏ bịch bán cho trẻ con quanh xóm.Đôi khi tôi tự hỏi gầy gò như vậy mà sao má lấy đâu ra sức lực nhiều đến thế? Lúc nàotôi cũng luẩn quẩn bên chân má tôi. Má ngồi thì tôi ngồi, má đứng thì tôi đứng, má dợmbước thì tôi cũng lót tót chạy theo.Một hôm, tôi nghe bác bàn với má: “Cậu mất rồi mà bé Trâm còn nhỏ quá, cứ lủi thủimột mình trông đến tội. Tôi định lên chùa xin một đứa trẻ mồ côi về nuôi cho chúng nócó anh có em. Mợ nghĩ sao?” Má tôi đáp: “Chị tính thế nào thì em theo thế ấy”.Chiều hôm sau, má mặc cho tôi cái áo đầm màu hồng có nơ trước ngực. Mái tóc bum bêcủa tôi được má cột thành hai cái đuôi chuột nhỏng lên cũng buộc nơ màu hồng. Rồi mácon tôi ra cửa đứng đợi bác tôi về.Từ xa, tôi thấy bác dắt một thằng nhóc đen thủi đen thui, vừa đi vừa nhảy chân sáo.Trông thấy chúng tôi, nó toét miệng cười, hàm răng trắng ởn, cái áo thun nó đang mặcngắn hớt lên để lộ cái bụng tròn rốn lồi ra như quả quất. Nó trố mắt nhìn tôi một lúc rồiđột nhiên giơ hai tay ra kêu lên: “Thấy thương quá! Cho hun miếng coi, cho hun miếng !”Tôi quay ngoắt lại, ôm chặt lấy chân má tôi, vùng vẫy để tránh “miếng hun” bất ngờ đó.Tôi có anh Hai từ ngày ấy. Từ ngày ấy má tôi không còn phải mất thời gian dỗ dành tôimỗi bữa cơm. Mỗi bữa cơm, hai người đàn bà vui sướng nhìn một thằng bé tám tuổi dỗdành một con bé sáu tuổi ngọt xớt, có ngộ không chứ? Anh Hai quấn quít bác tôi như tôiquấn quít má tôi vậy. Bác làm gì anh cũng làm theo. Mà hễ thấy anh khua khoắng cái gìlà tôi cũng thò tay vào cái ấy và miệng cũng láu táu: Cho con phụ má, con phụ má.Cũng từ ngày ấy tôi bắt đầu gọi mẹ tôi bằng má, y như anh Hai tôi gọi bác tôi vậy. Màmá tôi cũng chẳng thèm sửa lại.Tôi nhớ hình ảnh con bé Trâm ngày xưa bụ bẫm, ngắn ngủn, lũn chũn chạy theo anh Hairong chơi khắp xóm. Tôi thấy nó ngồi thu lu trên vỉa hè, mắt lom lom nhìn cái lon sữa bòđặt trong ô vuông để canh khi nào anh Hai thảy dép trúng cái lon văng ra xa là lập tứcđứng bật dậy, lúp xúp chạy đi lượm lon về đặt lại chỗ cũ. Tôi thấy nó đang hì hục xé báoxếp bì giấy cho anh Hai bắn ná thun. Con bé Trâm thơ ngây lõ mắt nhìn con thằn lằnđang cong đuôi tìm chỗ nấp. Phựt. Tôi giật nảy mình. Không trúng con thằn lằn. Cáibóng đèn vỡ choang. Còn đang bàng hoàng thì anh Hai bế xốc tôi lên, bỏ chạy thục mạngvề nhà. Bọc bì giấy mà tôi lễ mễ bưng theo rơi tung toé trên mặt đất. Chúng tôi cũngkhông dám dừng lại để nhặt đôi guốc màu hồng mới tinh má mới mua cho hồi sáng. Đểrồi chiều hôm ấy, cả hai anh em nín thở thấy ông Tư Long đi về phía nhà mình. Má tôingạc nhiên và cảm ơn ông Tư rối rít khi nhận lại đôi guốc.Chẳng biết nghe lời ai xui mà bác tôi quyết định không cho chúng tôi, nghĩa là anh Haitôi, có nhiều thì giờ rảnh rỗi để chơi bời, phá phách nữa. Bác tuyên bố sẽ cho anh Hai đihọc võ. Nghe nói học võ thì đứa nào hay nghịch phá sẽ đằm lại, còn đứa nào nhát quá sẽ…mạnh lên. Tôi cũng nhất quyết đòi đi học với anh Hai. Có nơi nào có anh Hai tôi mà lạikhông có tôi? Má tôi hơi lưỡng lự, nhưng khi nghe bác tôi nói võ có đạo …đạo gì đấy,má tôi nghĩ hễ có đạo là tất nhiên có chuyện tu tâm dưỡng tánh nên má cũng bằng lòngcho tôi đi. Má thuê ông Bảy đạp xích lô trong xóm đưa anh em tôi đi học.Trong lúc đang mở to mắt kinh sợ nhìn người ta vật lộn nhau trên sân với những tiếngđùng đùng khủng khiếp, tôi cảm thấy anh Hai nắm chặt lấy tay tôi, đôi mắt sáng rực đầyvẻ háo hức.Anh Hai sáng láng nhanh nhẹn bao nhiêu thì tôi chậm lụt bấy nhiêu. Niềm hăng hái anhtruyền cho tôi mau chóng tiêu tan. Tôi bắt đầu hối hận, thấy mình sao dại quá, tự dưng lạidẫn xác lên đây cho người ta quăng quật, đánh đập tôi thả cửa. Nếu má biết tôi, cái trứng,cành hoa của má, bầm dập như thế này, không biết má nghĩ sao? Trên sân tôi chỉ quấnquít lấy anh Hai đến nỗi thầy bắt tôi phải chào người khác tập để khỏi quen đòn, lờn phảnxạ. Mà có ai muốn tập chung với tôi đâu? Đứa thì bảo: “Tay gì mà mềm xèo, bẻ hoàikhông thấy kêu đau gì hết!” Đứa thì nói: “Nó mít ướt qu ...

Tài liệu được xem nhiều: