Ðà Nẵng quê em, anh ở xa, sâu trong rừng An Lão, bên kia trùng trùng điệp điệp rừng dừa. Anh ở trên ngọn đồi, nhìn về phương Bắc. Anh nằm trên võng trận nhìn về phía đèo. Anh ngồi trong hầm nhìn lên bầu trời đầy sao. Phương Bắc là Ðà Nẵng. Bên kia đèo là Ðà Nẵng. Và vì sao trên cao cũng là từ một đôi mắt của Ðà Nẵng. Ðà Nẵng bỗng dưng trở thành một nơi thân thiết, không hẹn mà về. Như không hẹn mà anh được gặp em. Cảm tạ em để anh...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Ðà Nẵng Quê Emvietmessenger.com Trần Hoài Thư Ðà Nẵng Quê Em1.Ðà Nẵng quê em, anh ở xa, sâu trong rừng An Lão, bên kia trùng trùng điệp điệp rừng dừa.Anh ở trên ngọn đồi, nhìn về phương Bắc. Anh nằm trên võng trận nhìn về phía đèo. Anhngồi trong hầm nhìn lên bầu trời đầy sao. Phương Bắc là Ðà Nẵng. Bên kia đèo là Ðà Nẵng.Và vì sao trên cao cũng là từ một đôi mắt của Ðà Nẵng. Ðà Nẵng bỗng dưng trở thành mộtnơi thân thiết, không hẹn mà về. Như không hẹn mà anh được gặp em.Cảm tạ em để anh còn biết yêu về một thành phố lạ. Con đường bờ sông Hàn, nhà ga vàđàn sáo đen gọi bầy vào hoàng hôn, con đường áo trắng qua trường Phan Châu Trinh vàquán cà phê nào buổi sáng mờ sương nghe tiếng lửa reo vui lách tách. Ðà Nẵng anh xa lạbuổi ban đầu, nhưng thân thuộc từng vỉa hè góc phố về sau. Ðể nhớ một ngày mưa, anhbên nầy đường nhìn áo em ướt nhòa tội nghiệp. Ðể nhớ những lần hò hẹn, em sợ cuốngcuồng như kẻ phạm tội, cứ cuối đầu, cứ vân vê chéo áo. Nói làm sao về những cơn nắng hèchói chang trên lối về Ðộng Ngũ Hành, và đôi má em au hồng và giọt mồ hôi rịn trên vầngtrán. Nói làm sao để chiều mẹ để cơm, em dấu mẹ dấu ba con không đói. Ðó là Ðà Nẵng lúcchiến tranh còn ở tận xó rừng xó núi, khi những chiếc xe Tiến Lực Phi Long còn chạy băngbăng qua Phù Cũ, qua Sa Huỳnh, Ðức Phổ, Ðức Dục, Tam Kỳ, Hội An, không phảimôm timôm ngực. Ðó là Ðà Nẵng một buổi sáng trở lại và một buổi chiều ra đi.Nhưng cuối cùng, chiến tranh lại không ở xó rừng xó núi nữa. Ðèo Phù Cũ trở thành một bãichiến.Những cầu bị giựt. Những khúc đường bị đào. Mìn chông được nguỵ trang. Những chuyếnxe đò bị chận.Nhưng em yêu dấu, anh phải về cùng Ðà Nẵng bằng bất cứ giá nào. Lần nầy anh liều lĩnhqua đèo cùng hai trái lựu đạn. Và khi thấy anh em lại khóc. Chiến tranh đã làm ngày quá dài.Quá dài và quá mong manh, để chúng ta phải bấu víu vào nhau cuồng bạo.. Ðôi vai em runrẩy: Em sợ anh ơi. Nhưng anh vẫn giả vờ như một kẻ bất cần. Dù cũng muốn kể về một nơimà chỉ bọn đàn ông con trai đang tham dự. Dù cũng muốn nhắc về thằng bạn mới hôm nàocòn ngồi trong quán cà phê nhìn cô hàng có bờ ngực thập thò sau làn vải lụa, hôm qua đãtử trận ở đồi Mười. Dù càng lúc ma quỷ cành nhiều, âm binh càng lộng, những thằng lính bộbinh càng phờ râu mờ mắt, mỏi mê hai chân, nặng thêm cấp số đạn.Hơn thế nữa, đặc biệt lần nầy, anh muốn nói cùng em về những tín hiệu đen tối. Anh đưaem về Nam Ổ. Anh đưa em ra nhìn Hải Vân, trong sương mù và biển xanh mênh mông dướithấp. Tiếng đạn trong sương mùvà biển xanh mênh mông dưới thấp. Tiếng đạn trọng pháovanã tiếp tục câu đi dưới bầu trời nắng lửa. Chiếc cầu Nam Ổ quằn quại dưới bánh xíchchiến xa. Những chiếc quân đội tiếp tục chuyển quân về hướng Bắc. Không gian mịt mùngkhói và bụi. Mặt trận vẫn miệt mài. Không dám nhớ nhưng vẫn nhớ. Không dám nghĩ nhưngvẫn nghĩ. Nghĩ gì, nhớ gì. Trực thăng không còn ưu tiên, phản lực mỏi mòn chờ đợi, pháobinh bắn yểm trợ cầm chừng... Thế giới đã quay lưng. Mù mưa và mặt trận. Vòng kiểm soátthu hẹp. Làng xóm cũng thu hẹp. Thành phố vẫn ăn chơi. Ðài Hà Nội vẫn gào vẫn thét.Quân đội ta trung với đảng hiếu với dân... Hay là thời điểm cuối cùng của một trận chiến.Hay là người khôn còn sống. người dại ra đi. Hay là bắt đầu cho một cơn đại hồng thuỷ đểThượng Ðế động lòng bảo ông Noah đóng tàu cứu độ.. Bởi vậy, anh phải về chờ chiếc tàucủa ông Noah. Rồi anh sẽ dẫn em đi, bến bờ sẽ bỏ lại, sống thêm trăm năm như người tiềnsử.Anh đã cố dấu lòng, nhưng em đã hiểu thấu. Em van:-Hay anh đừng về đơn vị nữa. Ba em cho biết là tình hình đã nguy ngập lắm rồi Anh hôn lênđôi mắt. Ðôi mắt đã từng chan hòa những giọt lệ của một người con gái có ngườimyêu đitrận.. Ðôi mắt nhiều buồn hơn vui. Ðôi mắt sớm biết nỗi nhớ nhung ly cách. Anh không biếttrả lời làm sao. Nguy ngập. Không trước thì sau, cuối cùng cũng sẽ đến hồi kết cuộc..Trịnh Nguyễn phân tranh cuối cùng cũng chấm dứt. Huống hồ gì những phi vụ đã trở thànhkhan hiếm, những quả đạn trọng pháo đã bắn cầm hơi. Huống gì khi đằng sau Bắc quân,hùng hậu thành luỹ Ðông âu, Nga Sô, Trung Cộng, Bắc Hàn hà hơi tiếp sức. Huống gì miềnNam mẹ ngồi ru con tiếng khóc lênh đênh, đại bác đêm đêm vọng về thành phố, kẻ thù tađâu có phải là người giết người đi thì ta ở với ai. Huống gì sông núi đắng cay, cay đắng...-Anh nói đi.Em lại tiếp tục thúc giục. Nước mắt đàn bà làm anh xao xuyến. Lại cảm ơn em thêm một lầnnữa. Thuỳ ơi, nếu một đời Trương Chi Mỵ Nương cùng mang xuống tuyền đài một mối tìnhbất diệt, thì với em, anh sẽ kính cẩn mang cả con tim em để vào một chỗ cao nhất, quý nhất.Anh nhớ cả trăm trang nhật ký em đã dành riêng cho anh từ lúc bắt đầu tình yêu dậy thì.Anh nhớ đến những dòng mực tím còn nhòa nhạt nước mắt của em. Anh nhớ đêm emkhông ngủ, ngày không ai đưa em dìu dẫn hò hẹn. Chúng ta đã bị trả một giá quá đắt. Tuổitrẻ tươi đẹp của chúng ta đã bị tước đoạt bởi những mỹ từ. Thuỳ ơi, anh về để tạ tình emđây. ...