Danh mục

Ai nhắc cho em nhớ, em còn được yêu?

Số trang: 21      Loại file: pdf      Dung lượng: 366.13 KB      Lượt xem: 9      Lượt tải: 0    
tailieu_vip

Hỗ trợ phí lưu trữ khi tải xuống: 10,000 VND Tải xuống file đầy đủ (21 trang) 0

Báo xấu

Xem trước 3 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Đôi khi, chính kết thúc lại là mở đầu. Những gì chúng ta không ngờ nhất, sẽ chọn đúng vào thời điểm tuyệt vời, để tìm đến với chúng ta.
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Ai nhắc cho em nhớ, em còn được yêu?Ai nhắc cho em nhớ, em còn được yêu?Đôi khi, chính kết thúc lại là mở đầu. Những gì chúng ta không ngờ nhất, sẽchọn đúng vào thời điểm tuyệt vời, để tìm đến với chúng ta.Tôi còn nhớ, rất, rất lâu về sau này, tôi gặp lại những người đã từng xuất hiện trongcuộc sống của tôi trước kia, nhưng tất cả những gì đã qua, đã không đủ làm cho tôiphải bận tâm thêm nữa.Bởi vì kể cả có là một ký ức tồi tệ hay đau lòng, chỉ cần qua thời gian, sẽ vĩnh viễnkhông thể quay trở lại. Chỉ khi bạn đủ tự tin để nhắc về nó không một chút xấu hổ,bạn mới có thể trân trọng hơn những gì đang có ở hiện tại. Tôi có quyền ngẩng caođầu về tất cả những gì mình làm được. Tôi có quyền sống thật tốt, và có quyềnlãng quên những ký ức đau lòng.Mùa hè năm đó, chúng tôi chỉ là những đứa trẻ, những đứa trẻ sớm cho rằng mìnhđã lớn, để rồi tự cho mình cái quyền trừng phạt người khác…Mùa hè năm đó, chúng tôi chỉ là những đứa trẻ, nhưng đã sớm gây tổn thương chonhau, đã sớm gieo vào nhau những vết thương dù là vô tình hay cố ý…Mùa hè năm đó, chúng tôi, từ những đứa trẻ, đã bắt đầu trưởng thành, sau nhữnggiọt nước mắt, và sau những mảng tối trong tim, là những vết cắt không liền sẹo……Khi người ta bị vứt bỏ trong một góc nhỏ của thế giới, người ta dễ dàng nếm trảicảm giác cô độc tận cùng. Bởi vì cô độc, nên sẽ rất nhanh cảm động nếu có ai đómuốn lại gần. Tôi khi ấy, chỉ là một đứa con gái vì bị cô lập, nên đã sinh thiện cảmvới một người duy nhất tiến đến gần mình.- Chào các bạn, mình là Trung, hy vọng được các bạn giúp đỡ!Cô chủ nhiệm đẩy lưng Trung về phía trước chọn chỗ, ánh mắt cô quét qua tất cảgương mặt, trừ tôi. Một đứa học sinh dường như chẳng còn tồn tại trong lớp nhưtôi, vốn dĩ không cần sự chú ý của cô. Học sinh mới chuyển đến nghe nói có thànhtích học tập rất tốt, lại năng nổ trong các hoạt động tập thể, quan trọng là khuônmặt sáng sủa có phần thu hút người khác đã khiến cho tất cả mọi người đều phảichú ý đến cậu ấy.Thế nhưng, dưới ánh mắt chờ mong của cô chủ nhiệm, và của những ánh mắt kháctrong lớp. Trung bước xuống phía cuối lớp, dừng lại bên cạnh mép bàn, và chọnchỗ bên cạnh tôi.- Tớ có thể ngồi đây được không? Bên trong, chỗ cạnh cửa sổ ấy, nhường cho tớnhé?Đó là lần đầu tiên chúng tôi gặp nhau, cũng là lần đầu tiên một người bạn trong lớpnói chuyện với tôi một câu dài như vậy. Tôi nhớ rõ nụ cười của cậu ấy hòa lẫn vớiánh nắng gay gắt lọt qua ô cửa sổ hôm ấy, thổi vào trong lòng tôi một cơn gió nhènhẹ. Như cậu bạn đứng trước mặt tôi, như vẻ chờ đợi thật kiên nhẫn của cậu ấy,như biểu cảm không hề thay đổi của cậu ấy mặc dù đã bắt đầu có những tiếng xìxầm nho nhỏ về tôi. Chúng tôi đã gặp nhau như thế.Tôi đã bắt đầu làm quen với chiếc bàn có thêm một người ngồi bên cạnh. Tôi bắtđầu làm quen với tính cách ồn ào của cậu ấy, cũng bắt đầu nhận ra, cậu ấy cũngthật phiền phức, vì luôn tìm cách đưa người khác phải ra khỏi cái góc nhỏ của họ.- Linh, tại sao cậu ít nói thế?Trung hỏi, hai tay đan vào nhau, còn mắt thì chăm chú nhìn lên bảng, như thể câuvừa rồi không phải nói với tôi, mà là lẩm nhẩm bài giảng của thầy vậy.- Sao thế, sao không trả lời?Tôi không biết phải trả lời thế nào, bởi vì chính tôi cũng không biết. Là tôi khôngmuốn nói, hay là trước nay không có ai nói chuyện với tôi?- Là do không có ai để nói chuyện – Tôi thành thật – Cậu thấy đấy, trong lớp chẳngcó ai ưa tớ cả!- Sao lại không nhỉ, tớ thấy cậu thú vị nhất trong số đám con gái lớp mình!- Cậu đừng nói thế, tớ biết tớ thế nào mà!- Thật đấy, tin tớ đi, so với đám con gái luôn tự cho mình là trung tâm vũ trụ, luônkiêu ngạo coi thường người khác, thì cậu hơn hẳn – Trung cúi xuống viết ghi chúvào vở - Và nhất là, cậu là người duy nhất không cố tình tiếp cận tớ.-…- Kiểu của bọn họ thật phiền chết đi được, làm bạn với cậu thoải mái hơn nhiều! -Trung thoải mái gục đầu xuống bàn – Đợi hết giờ gọi tớ dậy nhé, thầy dạy chánchết!- Ừ!Tôi đã hơn một lần suy nghĩ, tại sao Trung ngay từ đầu đã chọn tôi trong số rấtnhiều ánh mắt nhìn theo cậu ấy ngày hôm đó, cũng hơn một lần thắc mắc, tại saotôi lại trở thành bạn của một người nổi bật như thế, một cách ngẫu nhiên.Và tôi phát hiện, cuộc sống luôn có những điều ngẫu nhiên như thế, xảy ra bấtthình lình. Tôi chỉ có thể coi đó là món quà quý giá, cất giữ cẩn thận, chứ khôngđược tùy ý sử dụng. Như Trung, tôi chưa bao giờ tìm cách đến gần cậu ấy, cũngchưa bao giờ chủ động bắt chuyện. Hầu hết đều là cậu ấy hỏi, và tôi trả lời, cónhững lúc tôi giữ im lặng, còn cậu ấy thì lẳng lặng nhìn tôi. Lúc đó, cậu ấy khôngcười nữa, mà bắt đầu đăm chiêu, dường như trong lòng cậu ấy có những suy nghĩkhác.Tôi rất thích vẽ, và có thói quen vẽ lại những thứ xung quanh. Dường như Trungrất thích những hình vẽ của tôi, thi thoảng giờ ra chơi, cậu ấy không rời khỏi chỗngồi, mà rất chăm chú nhìn tôi vẽ.- L ...

Tài liệu được xem nhiều: