Danh mục

Anh đã thấy mùa hoa sưa ấy chưa?

Số trang: 23      Loại file: pdf      Dung lượng: 276.66 KB      Lượt xem: 14      Lượt tải: 0    
Hoai.2512

Xem trước 3 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Họ yêu nhau vào mùa sưa chớm nở, chia tay nhau vào mùa sưa rụng và sẽ tìm lại rồi yêu nhau lần nữa vào tất cả những ngày còn lại trong năm. Lời chúc cho Mèo thân yêu của ta: Kick him out.Một chiều tháng 2 ẩm ướt.Bên khung cửa sổ xanh dương của quán Neko, có 1 con bé đã ngồi ở đó hơn 2 tiếng đồng hồ.
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Anh đã thấy mùa hoa sưa ấy chưa?Anh đã thấy mùa hoa sưa ấy chưa?Họ yêu nhau vào mùa sưa chớm nở, chia tay nhau vào mùa sưa rụng và sẽ tìmlại rồi yêu nhau lần nữa vào tất cả những ngày còn lại trong năm.Lời chúc cho Mèo thân yêu của ta: Kick him out.Một chiều tháng 2 ẩm ướt.Bên khung cửa sổ xanh dương của quán Neko, có 1 con bé đã ngồi ở đó hơn 2tiếng đồng hồ. Một mình bên cốc capucchino còn chưa vơi quá nửa và café đen đãnguội mà chưa ai chạm thìa, con bé lơ đãng ngó ra phía ngoài cửa sổ …Linh biết hôm nay Tùng Anh không đến, trước khi order thêm cafe , trước khibước vào Neko quán, trước cả khi nó ra khỏi nhà.Dạo gần đây rất nhiều cảm giác bất an cứ nhen nhúm trong nó, hàng đống thứ lộnxộn làm nhiễu loạn xung quanh khu vực an toàn của con bé. Những chiếc hôn dịungọt nhưng ngắn ngủi, những siết tay lúc cần đã chẳng còn xuất hiện đúng lúc,những chiếc ôm đang trở nên dần hờ hững, những khoảng trống trong mối quan hệcủa cả hai đang ngày một lộ rõ… Chẳng thế mà sau khi nhận điện thoại báo cóviệc bận của Tùng Anh, Linh đã không trả lời lại rằng “Em sẽ ở nhà” như mọihôm.Cũng như nhiều lần những tưởng anh không đến được, nhưng rồi anh vẫn xuấthiện, chỉ để đón con bé về nhà, rồi thở dài ngao ngán vì “Em biết rồi chứ có phảiem không chờ anh tiếp đâu?” …Nó vẫn đang đợi anh như thế. Và ra khỏi Neko café 1 mình lúc 5h chiều. Đâu đólất phất hạt mưa bụi cuối mùa, đâu đó thấy bảng lảng những cánh hoa màu trắngbắt đầu rơi…Việc đầu tiên khi về nhà của nó là leo lên giường, đổi từ chế độ quen thuộc Silentsang Normal cho di động rồi nhét cục gạch đó dưới một lớp chăn to sụ. Nấu cơm,ăn cơm, uống nước, rửa bát, xem TV 1 chút rồi lên phòng. Chốc chốc nó lại hếchmặt 1 chút sang phía giường. Và chỉ thế thôi.Lần đầu anh gọi, dù có nhét sâu dưới chăn, nó cũng vẫn biết là điện thoại đang reo.Nhưng nó bướng bỉnh làm như không nghe thấy. Lần 2 nó suýt nghe thì “MahMemo :* has stopped calling”. Check Facebook, thấy a like mấy bức ảnh hồi xửaxừa xưa của nó. “Điện thoại anh hết pin rồi à? Đồ ngốc. Lần 3 anh gọi em sẽ nghemà” – nó lẩm bẩm và click chuột. Có 1 cô bé xinh xắn nào đó từ lâu rồi hay thấylảng vảng bên Facebook anh… Cái giác quan thứ 6 nhạy bén tê người của bất cứđứa con gái nào khi yêu thật là một thứ cảm giác chết tiệt.Tối đó nó ngủ lúc hơn 3h sáng, ngủ muộn hơn, khó ngủ hơn và mộng mị hơn.Sáng hôm sau.-Haha, điểm danh chưa vậy bạn ơi? – Len lén chui vào hội trường nhà văn hóa, nótiu nghỉu hỏi cô bé ngồi bên cạnh.-Ăn sáng chưa thế? – một ai đó ngồi xuống phía sau Linh, cất một giọng nói quenthuộc làm nó giật mình.Quần kaki nâu sáng và sơ mi xanh dương sọc kẻ, với mái tóc bù xù khó lẫn, làn datrắng và đôi mắt cười dễ thương, Tùng Anh mang nét đẹp điển hình của bao thằngcon trai gốc Hà Nội khác. Nhưng dù có đứng giữa hàng trăm hàng nghìn người qualại, Linh sẽ vẫn tìm thấy anh. “Chào người khiến em mất ngủ đêm qua” nó tự nhủthầm với mình.-Em đang học Triết mà – Bất ngờ là vậy, nhưng Linh vẫn giữ gương mặt tỉnh bơ-Thế nên anh mới hỏi em ăn sáng chưa – Nhe cái răng khểnh, Tùng Anh cười nhănnhở. Rồi cứ thế nhẹ nhàng kéo tay con bé trốn ra ngoài canteen rạp xiếc.9h sáng, đang lỡ dở tiết học nên canteen trông không nhộn nhạo cho lắm. Khôngkhó để nhận ra 2 đứa. Ngồi ở góc xa nhất, có 1 cậu con trai dịu dàng nhìn cô béngồi bên cạnh rất lâu. 1 lúc sau, cô bé con có mái tóc đen xõa ngang vai mới lêntiếng:-Anh có vẻ còn đói hơn em? – Gặm chiếc bánh mì thịt nướng thơm lừng mà TùngAnh đưa từ nãy, Linh thản nhiên.-Không – Tùng Anh nhoài người lên 1 chút, vươn tay vén tóc mai Linh sang mộtbên và cứ giữ như thế để cô bé ăn dễ hơn – anh đang đợi em khi nào hỏi sao hômnay anh không đi học mà lại ra đây, để anh có thể bảo tiếp là anh đã bùng tiết Quânsự chung để đến đây đợi em.-Anh cũng đang đợi em bảo “Em còn đợi cô điểm danh nữa, chúng ta vào Nhà vănhóa lại thôi”, để rồi anh sẽ cười xòa rằng “Tên em đã qua rồi, và anh điểm danh hộem đó” đúng không?-Ừ. Tên em đã qua rồi. Và anh điểm danh hộ em đó.-… Anh vẫn đang muốn em hỏi tiếp đấy à?-Ừ. – Tùng Anh nhìn thẳng vào mắt Linh. Linh có đôi mắt nâu màu hổ phách, sángvà trong, đôi mắt mà có nhìn nữa nhìn mãi, tựa hồ như vẫn chẳng thể chạm nổi vàothế giới nội tâm.Những ngày tháng 3, gió vẫn còn lành lạnh lắm. Có nắng đấy, nhưng nắng sáng màmong manh chấp chới lạ.-… 30 phút nữa anh có bài kiểm tra xác suất đúng không? Bên Phương Nam? Thấytối qua anh Thắng ngơ post wall anh thế. Không đi giờ là sẽ muộn đấy.-FB á? …A… - Tần ngần 1 chút, Tùng Anh, lại ngẩn ra nhìn Linh với thứ ánh nhìnrất lạ, không phải nghi ngờ hay huyễn hoặc, nó gần như một kiểu tội lỗi.-Mà – cô bé đứng hẳn dậy, không quên với tay lấy theo cặp - Em bảo anh rồi mà.Em không nhìn thẳng được mắt người đối diện. Mà em lại không ghét việc anh cứnhìn em như vậy, muốn bảo anh quay đi cũng chẳng nói nổi – Linh cười – nụ cư ...

Tài liệu được xem nhiều: