Người ta cứ than rằng: cứ phải nhớ những điều không nên nhớ... nhưng tại sao không ai trách những người có những điều đáng lẽ phải nhớ thì lại quên... Đông về rồi… với gió lạnh… với tóc bay… với cái cảm giác thèm được ai đó ôm lấy từ đằng sau. Mùa đông Hà Nội lạnh thật. Người ta nói rằng, Hà Nội đông người nên ấm hơn
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Anh không là giấc mơAnh không là giấc mơNgười ta cứ than rằng: cứ phải nhớ những điều không nên nhớ... nhưng tạisao không ai trách những người có những điều đáng lẽ phải nhớ thì lại quên...Đông về rồi… với gió lạnh… với tóc bay… với cái cảm giác thèm được ai đó ômlấy từ đằng sau. Mùa đông Hà Nội lạnh thật. Người ta nói rằng, Hà Nội đông ngườinên ấm hơn … Sơn tự hỏi: Hà Nội đông đúc thật không? Mà sao nhìn quanhmình Sơn thấy mình lẻ loi quá! Lẻ loi nên thấy buồn thấy cô đơn… Cô đơn nênthấy lạnh. Sơn mỉm cười với chính mình rồi đưa tay kéo chiếc khăn choàng cổchặt hơn một chút cho đỡ lạnh. Một cặp đôi nào đó đi xe đạp ngang qua, đứa contrai ngồi trước, Sơn thấy cậu ta chỉ quàng hờ hững một vòng khăn trên cổ, vậy màchẳng có vẻ gì là lạnh… nếu có một người ngồi sau xe đạp mà ôm Sơn như thếchắc Sơn cũng không cảm thấy lạnh. Sơn với Thảo chia tay cũng quá 1 năm rồi màsao cậu vẫn chưa thể yêu một người con gái khác nhỉ?Lí do Sơn và Thảo chia tay là gì nhỉ? Lãng xẹt! Một tin nhắn dài… 14 chữ: “Mìnhchia tay nhé! Thảo không chịu được cách Sơn nhớ về “người đó””. Sơn tự cườimỉa mai chính mình, Sơn chưa thể yêu một người con gái khác và… Thảo cũng chỉlà một trong những người khác ấy… từ chia tay có dùng với người mà Sơn chưatừng yêu không nhỉ? Thôi dùng tạm vậy, không thì Sơn thấy mình đáng nguyền rủaquá! Sao bây giờ Sơn thấy mình nhu nhược và bất cần thế này, còn đâu cái thời rạorực, vô tư yêu người ấy.-Sơn thích Băng!Bằng vẻ mặt nghiêm túc và giọng nói nghiêm túc hết sưc có thể, Sơn cố nói thậtnhanh cho người con gái đối diện nghe, tất nhiên điều Sơn mong chờ không phảilà: “Bốp!” một cuốn sách mỏng đập vào đầu và:-Hết mơ ngủ chưa?Sơn tức giận:-Sao cậu đánh tớ, quá đáng! Chưa nghe rõ à: Tớ thích cậu! Ngọc Sơn thích HạBăng!-Cậu cao bao nhiêu rồi?-1m65… Ơ mà chả liên quan!-Đến lúc cậu cao trên 1m70, nói lại câu này với tớ, tớ sẽ xem xét! Bây giờ thì chưaphải lúc…Ngày ấy, vô tư, Sơn - thằng nhóc lớp 10 - tin vào một ngày xa xôi nào đó nó caotrên 1,7m và sẽ có một người nhận lời làm bạn gái nó. Năm học lớp 10 dần trôi quakhông phải hẹn hò mà chỉ là cùng nhau đi đến những nơi cả hai cùng thích: cánhđồng cỏ lau và những chiếc vòng cỏ tự kết, bãi cát ven sông, một mỏm đá trơ trọimà ngồi đó có thể tĩnh lặng mà ngắm những con thuyền qua sông… Có lẽ chưahẳn là tình yêu, chỉ có một thằng con trai ngây thơ, mỗi khi đưa đèo người con gáisau xe đạp lại khẽ nói: Tớ thích cậu! Thực sự thích cậu. Để rồi:-Cậu nói câu ấy nhiều vậy để làm gì?-Để cậu không quên được!-Cậu định nói câu ấy đến bao giờ?-Đến khi, tớ được nghe lại một câu tương tự thế!Người con gái ngồi sau xe đạp tên Hạ Băng ấy không nói, Sơn cũng cố ngoái lạixem cô bé ấy nghĩ gì, nhưng lần nào cũng chỉ thấy một mái đầu đang cúi xuốngkhông biết vui hay buồn. Mùa đông năm ấy, lần đầu tiên Sơn nhận ra tay Sơn rấtlạnh, lạnh đến mức mỗi khi trêu đùa Sơn khẽ chạm tay vào má Hạ Băng đều khiếncô bé ấy giật mình. Ngược lại tay Băng rất ấm dù là mùa đông hay mùa hè, Sơnnhớ lắm cái cảm giác được đôi bàn tay ấy bao ngoài tay mình… tay Băng nhỏkhông bao hết tay Sơn nhưng vẫn ấm, ấm lạ lùng…Sơn bất chợt giơ một bàn tay ra trước mặt, trong đầu lại hiện ra hình ảnh bàn taynhỏ nhắn ấy… một hơi ấm nhè nhẹ… hoang đường… cuối năm học lớp 10, sau kìnghỉ hè ở quê nội, về lại với lớp học, với những nơi quen thuộc nhất, Sơn khôngcòn gặp lại Băng nữa. Đến nhà Băng, không thấy một cô bé đang tưới nước mấychậu hoa trên ban công nữa, cũng không có tiếng chào tinh nghịch, đón Sơn chỉ làmột cánh cổng khóa chặt, hàng xóm nói gia đình Băng chuyển đi đâu khôngrõ…mải nghĩ bâng quơ, Sơn giật mình khi một cành cây khô chạm nhẹ vào mặt. Àquên nữa, 3 năm rồi kể từ ngày ấy, giờ Sơn đã cao 1m72 rồi mà chẳng có cơ hộinói lại với ai đó nữa rồi…“Tick! Tắc! tick tắc!!!”… Chuông tin nhắn khẽ kéo Sơn ra khỏi dòng hồi ức dàibất tận, tin nhắn từ Thảo: “Tớ đoán cậu lại đang thẫn thờ, đi dạo trên một con phốnào đó và nhớ về người đó đúng không???”. Sơn không trả lời tin nhắn, nhưngnhững tin nhắn vẫn cứ đến: Hì. Xin lỗi, tớ còn không biết tên người đó mà luônnhắc đến. Tại cậu chưa một lần kể cho tớ nghe về người đó. Không biết nhưngkhông biết bao nhiêu lần tớ đã ghen với cách cậu nhớ về cô ấy!Cậu nghĩ rằng cậu không nhắc đến người đó thì không ai nhận ra à? Cậu sairồi… người đó hiện ra trong ánh mắt cậu nhìn tớ, trong cả cách cậu cầm tay tớ.Tớ chấp nhận và chờ đợi một ngày cậu kể tớ nghe nhưng cậu thì… Nhưng thôi, cóý nghĩa gì nữa đâu. Tớ lại thấy có lỗi với người yêu của tớ khi nhắn tin cho cậu thếnày rồi. Nhưng tự dưng nhớ… cái cách tớ nhớ về cậu chắc cậu hiểu… giống cáicách cậu nhớ về người ấy… Nếu cậu còn đi ngoài đường thì về đi nhé, lạnhlắm! Cậu vẫn không chịu nhắn tin lại cho tớ… người ta nói đúng, những người contrai có đôi bàn tay lạnh thường rất… rất vô tâm.Không có tin nhắn đến tiếp nữa. Một nă ...