Danh mục

Ba Ngày Ngắn Ngủi

Số trang: 16      Loại file: pdf      Dung lượng: 116.98 KB      Lượt xem: 7      Lượt tải: 0    
Hoai.2512

Hỗ trợ phí lưu trữ khi tải xuống: 13,000 VND Tải xuống file đầy đủ (16 trang) 0
Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Thục sực tỉnh. Tối om, sao mà tối đến vậy. Anh kéo tấm chăn mỏng lên ngang ngực. Lẻ loi quá. Không biết trời hành anh đến bao giờ nữa.
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Ba Ngày Ngắn NgủiBa Ngày Ngắn Ngủi Sưu Tầm Ba Ngày Ngắn Ngủi Tác giả: Sưu Tầm Thể loại: Truyện Ngắn Website: http://motsach.info Date: 13-October-2012Thục sực tỉnh. Tối om, sao mà tối đến vậy.Anh kéo tấm chăn mỏng lên ngang ngực. Lẻ loi quá. Không biết trời hành anh đến bao giờ nữa.Có lẽ khi bố mẹ còn sống, anh đãthường thức giấc lúc nửa đêm và thấy mình nhỏ nhoi trong cõiđời này, nhưng phải đến bây giờ anh mới thấu, mới sợ nỗi bơ vơ như vậy. Có cảm giác loàingười và cả vũ trụ đãbỏ rơi ta. Anh rùng mình tiếp nhận cảm giác hư vô lại thấu nhập mình.Anh nằm nghĩ vẩn vơ. Cứ nhớ mãi chuyện từ năm nảo năm nào. Từ cái thời mình còn trẻ trai,hạnh phúc. Thật, cái thuở sự sung sướng cứ đầy tay, tưởng như mình vứt đi hoài mà không hết.Cái gì cũng làm mình sung sướng, khám phá ra niềm vui của sự sống. Thế mà rồi cứ tắt lặng dầnđi, năm tháng qua, mỗi giọt rơi xuống là một giọt tiêu hao, thế mà thấy mình gầy, mình xấu,mình già, rồi là anh em bỏ mình đi tìm hạnh phúc với người. Cứ thế mà đời người thành côquạnh dần, thấy mình là người già cô đơn héo hắt lúc nào không biết nữa.Anh thở dài vì mình. Thấy thất vọng quá.Anh lật mình, cuốn cả chăn lẫn người lại thành một ổ. Bên ngoài mưa rơi, nghe rõ ra tiếng mưarơi. Mưa xuân, ẩm mà lạnh. Nghe tiếng giọt gianh tong tong nhỏ vào cái xô. Lẽ ra mình nên đểxô chỗ khác. Nhưng mà sự đãthế rồi, thôi. Anh quờ tay lấy bao thuốc, châm lửa, hút chậm rãi.Anh nghĩ đến công việc ngày mai.Bỗng nhiên anh cảm thấy có gì khang khác.Anh lắng nghe trong mình.Anh nghe trong nhà.Anh lọc tiếng mưa rơi.Không có gì rõ ràng, ấy vậy mà có cái gì khang khác thật. Tựa như ta đang đứng, hay ngồi,bỗng giật mình một cái, nhìn quanh. Thì rõ ra có người đang nhìn mình. Anh thấy như có aiđang lẩn quất đâu đây.Anh sờ sợ.Nhà anh khuất. Nếu chẳng tính tòa nhà cơ quan chính phủ tít tận đầu kia bãi đất và một nhàláng giềng cách độ vài mét, thì chẳng có nhà dân nào trong tầm vang của tiếng gọi to. Nếu cóTrang 1/16 http://motsach.infoBa Ngày Ngắn Ngủi Sưu Tầmsự gì, chẳng ai biết mà giúp anh. Sở dĩ anh thuê ở nhà này, vì nó rẻ.Anh thận trọng cầm con dao dài vẫn để giữ nhà.Rón rén đi ra cửa, ghé mắt nhìn ra ngoài.Có một khối gì đen đen to tướng gần anh.Anh giật thót cả người. Vội vãsờ lại các ổ khóa xong, anh dán mắt nhìn khối đen ấy.Rõ ra một người nằm.Ai nằm trước cửa nhà anh? Có lẽ một người hành khất.Nhìn lâu hơn nữa, nhờ ánh sáng lờ mờ từ cây đèn trên bãi đất hắt vào, anh nhận ra một ngườiđàn bà.Anh nhìn người đó hồi lâu.Trẻ, người đó còn trẻ.Thốt nhiên tim anh đập rộn ràng. Nỗi sợ vẫn lẩn quất đâu đây, thế mà anh thấy sự gì như vuithích. Như có ai hứa cho một cái gì.Người ngoài kia hơi động đậy. Rồi bỗng nhỏm lên nhìn quanh. Thần thái như ngơ ngác, sợ sệt.Rồi co mình, lùi vào sâu hơn nữa, sát cửa, ngồi thu lu. Trông tỉnh như chưa từng ngủ.Cô ta ngồi sát quá, lưng gần như chạm vào mặt anh. Tấm vải cũ kỹ che cửa ngăn không cho côta thấy anh.Anh nghe cô ta rên khe khẽ. Còn nghe tiếng thở như có gì gừ gừ.Thục bỏ con dao sang một bên. Tiếng dao chạm mặt nền xi măng khiến người ngoài kia giậtmình. Cô ta ngoái đầu lại. Rồi ngồi xích ra, nhỏm lên, như toan đi. Thục gọi khe khẽ:- Cô gì ơi!- Ai bảo gì tôi đấy?Tiếng đáp của cô ấy sao mà dạn dĩ, tuy yếu ớt.- Sao cô ngủ ngoài nhà tôi?- Xin lỗi nhé.- Không. Là tôi hỏi, sao cô không về nhà?- Tôi không có nhà.- Thật thế à?- Tôi nói thật đấy. Nghe giọng anh, tôi đoán anh là người tử tế. Trong nhà còn ai không?- Có mình tôi thôi.Trang 2/16 http://motsach.infoBa Ngày Ngắn Ngủi Sưu Tầm- Tôi sốt. Cho tôi vào nằm nhờ một tí, sáng sớm sẽ xin đi. Được chứ?Thục bối rối, im bặt.- Anh ngại, phải không? Vậy thì thôi. à, mà có cái gì đắp được, cho tôi mượn.- Được, được.Thục quay vào trong, ôm chiếc chăn đang đắp lên. Ra đến cửa sắt, anh dừng lại. Hay con mẹnó lừa mình?Anh ghé mắt quan sát cả khu đất trống trước mặt, cả những lối đi không một bóng người. Anhmở cửa, thận trọng bước ra ngoài, nhìn quanh một lần nữa, rồi cúi xuống đặt tay lên trán ngườiphụ nữ. Anh thấy cả một vừng nóng ran và run rẩy dưới tay anh, rõ cả một thân hình lập cập.Anh nhào vào nhà, bật công tắc điện. Với sự cẩn thận, anh dìu người phụ nữ vào giường mình.Anh căn vặn:- Cô không có nhà thật à?- Không ạ.- Có ai quen không?- Em là người nhỡ đường, không quen ai ở Hà Nội cả.- Cô có giấy tờ gì không?- Em mất hết rồi. Nhưng anh cứ tin em.- Ai tin ...

Tài liệu được xem nhiều: